Views: 380
(Chút cảm nhận từ ca khúc “Đêm nay hòa bình” của TCS và mùa xuân 75)
Có một đêm,
Đêm hòa bình của mùa xuân năm ấy !
Mẹ mở mắt ra thấy “đường phố ngập người”,
Những bước liêu xiêu gánh gồng vội vã…
Đi về đâu, về đâu…? Những xác thân tàn tạ !
Đã về chưa, về chưa…? Ai khẻ gọi tên chồng !
Rồi văng vẳng, lời kinh đêm như nốt nhạc buồn,
Tiếng ai như tiếng ru con của người vợ goá !
Có về không, về không…? Lời con thơ réo gọi,
Lời ru buồn, hay lời kinh mẹ…ôm cả bóng đêm !
Và cũng từ đêm ấy, mẹ đi tìm, chị đi tìm…
Tìm mắt cha đã khép hờ lạnh giá,
Tìm môi chồng đã héo khô tàn tạ,
Tìm nụ cười, chỉ còn đọng nước mắt của con !
Rồi những tháng năm, năm tháng mỏi mòn,
Mẹ đeo bám trên thân cây đời như dây tầm gởi.
Đã mấy mùa xuân chị âm thầm đứng đợi,
Và mắt em vẫn thấy trời tím cả mùa thu !
Rồi một đêm thâu,
Sóng biển lặng thầm bờ bãi hoang vu,
Có tiếng mẹ chập chờn réo gọi !
Đi, đi mau cho kịp khi trời còn tối,
Chị và em, một cõi lênh đênh, bỏ lại mẹ già.
Bây giờ, hết hạ đến thu,
Đông lại tàn rồi lại mấy xuân qua,
Mắt mẹ đã nhòa vì năm chờ tháng đợi,
Trời đất bao la, biết con ở đâu mà đi tới ?
Nên cả một đời,
Mà mắt mẹ vẫn cứ chưa vui !
Sơn Ca Linh (Xuân Nhâm Dần 2022)