Views: 38
(Chút cảm nhận về biến cố “Biến Hình” trên núi thánh – Mt 17,1-9)
Núi biếc mây ngàn trên cao ấy,
Nắng tỏa hương gió quyện thành thơ
Bụi trần chẳng vướng hồn trong lại,
Nghìn năm Ngài vẫn hẹn vẫn chờ
Nhớ chuyện Áp-ram đồi núi ấy,
Ra đi lạc bước giữa mùa trăng.
Niềm tin hay khối tình đã dậy,
Con… ! Thôi, vì Giao ước vĩnh hằng !
Một thuở trên đường qua hoang mạc,
Mơ về Đất hứa của ngày mai.
Đêm đợi Manna, ngày mong nước…,
Thập điều và Núi Thánh Sinai !
Rồi đỉnh non cao chiều Ho-rép,
Một mình một cõi giữa bao la.
Trong cơn gió nhẹ… kìa ai đến,
Mang Lời đi, ngôn sứ Ê-li-a…
Sau những ngàn năm trôi biền biệt,
Những lời tiên báo những ước giao…
Núi xưa biến mất, người đã chết…
Còn không những điểm hẹn ngọt ngào !
Rồi một sáng bình minh thức dậy,
Xôn xao về ngọn núi Ga-li-lê,
Chàng Thợ mộc giảng lời “Bát Phúc’,
Giao ước nghìn năm bỗng chợt về !
“Nhóm Mười Hai” ấy qua mấy độ,
Vẫn chưa hề cảm nghĩa hy sinh !
Làm sao gieo bước lên Đồi Sọ,
Nửa chừng xuân đứt gánh đăng trình…
Nên phải hẹn thôi về đỉnh núi,
Lên cao mà dứt gánh nợ trần…
Để thấy phục sinh từ cát bụi,
Và nghe tiếng Chúa dạy huy hoàng !
Chẳng phải ươm mơ hay huyền thoại,
Chuyện biến hình một thuở Ta-bo !
Tử nạn – Phục Sinh là thế ấy,
Một khúc tình thơ “núi hẹn hò” !
Sơn ca Linh (Chúa Nhật lễ Chúa Biến hình 2023)