DẤU LẶNG NHẠT MỜ

,

Views: 62

(Chút cảm nhận về nhân vật Simon Kyrênê, người vác đỡ thánh giá Chúa)

Chẳng qua một thoáng “tình cờ”,

Từ quê lên tỉnh… ai ngờ long đong!

Gốc Kyrênê, tên gọi Simong,

Vai u thịt bắp… vừa xong luống cày.

Nghe đồn “sự lạ về Thầy,

Thôi thì nhất quyết hôm nay lên thành!

Trớ trêu con tạo đành hanh,

Chân ướt chân ráo vô thành gặp xui!

Phận nhà quê mãi đen thui,

Ngày buồn đúng bận ngày vui chẳng về!

Gặp Thầy lòng bỗng tái tê,

Thân tàn ma dại gối tê chân chồn…

Vai mang thập tự bước dồn,

Đầu vương gai nhọn máu tuôn dầm dề…

Lệnh truyền làm tỉnh cơn mê,

Kề vai vác đỡ đi về đồi cao!

Thôi đành… chứ biết làm sao,

Sẻ chia một chút tình cao nghĩa dày!

Được mang thập giá cho Thầy,

Chia phần khổ nạn phận này xin cam!

Một mình ôm mối tình câm,

Đường lên Núi Sọ nghìn năm nhớ hoài.

Sau thời “vạ gió tai bay”,

Chẳng ai thèm nhớ tên ngài Si-mon.

Chuyện ngày xưa, chuyện cỏn con,

“Vác thay khổ giá” mà ngon nỗi gì!

Cũng đành, ai nhớ làm chi,

Duyên tình Thầy biết sá gì công lao.

Con đường xưa thắm máu đào,

Về ôn kỷ niệm ngọt ngào tình xưa!

Mỗi mùa “Khổ nạn – Vượt qua”…

Một lần thấp thoáng mùa “hoa anh đào”.

Tự nhiên lòng bỗng xuyến xao,

Người “mang thập giá năm nào” mà thương.

Như cây cỏ mọc bên đường,

Ai quên ai nhớ ai thương… mặc lòng.

Riêng anh ôm khối tình nồng,

Máu anh hòa lẫn máu hồng Giêsu!

Simon Kyrênê “dấu lặng nhạt mờ”,

Trường ca cứu độ chẳng bao giờ thiếu anh!

Sơn Ca Linh (Thứ Bảy Tuần Thánh 2024)