MÙA TRĂNG NÀY BỖNG DƯNG THIẾU SÁNG

,

(Để tưởng nhớ sr. Anna Phượng – MTG Vinh, đi mua quà Trung Thu bị tại nạn chết năm 2017; sr. Maria Thảo Linh chết khi phục vụ tuyến đầu thời đại dịch Covid; sr. Maria Bích Hằng chết vì tai nạn sập cầu Phong Châu…)

Nhớ mùa trăng Trung Thu năm trước,

Chị tất tả đi tìm quà cho em.

Quấn quýt bàn chân chị những vạt nắng êm đềm

Và cơn gió heo may lau khô những giọt mồ hôi trên tóc rối!

Cho dẫu đường xa chị vẫn lao về trước khi trời kịp tối,

Để chị Hằng, anh Cuội khỏi phải chờ lâu.

Để ánh trăng đêm rằm lóng lánh trên những mái đầu,

Và để em thôi sốt ruột với phần quà Trung Thu mới rợi!

Nên cứ mỗi mùa trăng Trung Thu là em chờ em đợi,

Đợi bóng chị về trên chiếc gắn máy cũ nổ tiếng dòn tan.

Đợi nụ cười, đợi ánh mắt chị sáng trưng như ánh trăng vàng,

Như chú cuội đợi chị Hằng Nga bên cây đa già rã rượi!

Và năm nay, mùa trăng Trung Thu sao buồn dịu vợi,

Nước bạc đục ngầu làm sao thấy bóng trăng soi?

Núi lỡ rừng trôi đất lấp… nhà chỉ còn mấy trẻ mồ côi,

Chẳng thấy trăng lên, chỉ thấy một màu tương lai đen tối!

Và chị đã không kịp về để trăng Trung Thu vẫn chờ vẫn đợi,

Để nụ cười để ánh mắt bỗng dưng mất hút giữa trời xa.

Để trần gian vốn đã khổ, đã buồn, lại một chút phôi pha,

Và hình như, để trăng Trung Thu mùa này sao bớt sáng!

Sơn Ca Linh (đêm rằm tháng 8/2024)