VỌNG LỜI KINH CŨ…

,

Views: 11

Cây đa về phố,

Thành phố bỗng dưng thành sa mạc.

Chẳng nghe chim hót, chẳng thấy bạt ngàn xanh…

Xa con suối nhỏ, nên “úa lá khô cành”,

Mặc gió lao xao,

Mặt trời lên, trăng xuống, chẳng thèm mở mặt!

Đàn chim xa rừng,

Rừng bây giờ chỉ một màu xanh keo xám ngắt.

Những đóa lan rừng chết yểu, bầy sóc đi hoang,

Những chú chim xanh, một thuở địa đàng…

Những con suối khô,

Ngoằn ngoèo qua những gốc lộc vừng đang thoi thóp…

Và nghe vọng về,

Tận “Dãi Gaza”,

Hay từ những cánh đồng “hoa hương dương Ucraina” tít tắp,

Khói đạn bom, mìn rực lửa cả trời đêm!

Trẻ thơ hết hồn nhiên, mẹ thôi giấc êm đềm,

Thành phố nên thơ… bây giờ là hoang mạc!

Đâu phải một thời Babylon,

Thiếu phụ treo đàn và không thèm mở môi ca hát,

Mà hôm nay đây,

Người người ôm nhau mà khóc giữa mùa trăng!

Đâu phải một thời Covid,

Mới ngập tràn những vành trắng khăn tang,

Mà thế giới hôm nay,

Biết bao nẻo đường chở đầy những quan tài và xác chết!

Nên bây giờ,

Chỉ biết tìm lại những Thánh Vịnh, câu kinh tha thiết,

Và dang tay, ngước mắt lên trời thầm thĩ nỉ non…

“Trời cao ơi! Xin hãy đổ mưa sương…

Và mây hỡi,

Xin thương tình ban cho Đấng Cứu Độ!”

Chỉ sợ rằng,

Thế giới lãng quên và không còn tin “Ngài đang có đó”,

Ngài đang về mà người thân lại đóng cửa cài then!

Chỉ sợ Ngài, đã một lần đi qua trong dáng đứng thấp hèn,

Để mãi bị chối từ,

Nên lặng lẽ ra đi

Và bỏ lại một trần gian vẫn là hoang mạc!

Có còn ai không?

Một tấm lòng đơn, một con tim khó nghèo khao khát…

Vứt chiến bào, súng đạn, gươm đao…

Rồi quỳ xuống và hướng mắt lên cao…

“Maranatha, Maranatha… Chúa ơi, xin Ngài mau đến!”

Sơn Ca Linh (17/12/2024)