ĐỂ CHO NGÀI LỚN LÊN

Views: 4

(Lễ chính ngày Sinh Nhật Thánh Gioan Tẩy Giả – 24.6.2025)

Hôm nay Hội thánh hân hoan mừng lễ Sinh Nhật của Thánh Gioan Tẩy giả, còn được gọi là Gioan Tiền hô. Trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa, Thánh Gioan con bà Êlisabet, chị họ của Đức Maria, và ông Giacaria chính là vị ngôn sứ cuối cùng của Cựu ước và là vị tiền hô của Tân ước có sứ mệnh giới thiệu Chúa Kitô cho dân Israel.

Nếu Gioan Tiền hô là người giới thiệu Chúa Giêsu cho dân Israel, thì chính Chúa Giêsu cũng là người nhận xét về Gioan một cách tường tận và sâu xa nhất. Tin mừng Matthêô đã thuật lại những lời của Chúa Giêsu như sau: “Quả thật, tôi bảo các ngươi, trong hàng những kẻ sinh bởi người nữ chưa từng xuất thân một người nào lớn hơn Gioan tẩy Giả…” (Mt 11,7-11).

          Phải chăng, chính vì sự cao cả này mà Phụng vụ Giáo hội đã dành cho Thánh Gioan 3 ngày lễ đặc biệt: Chiều 23.6: Lễ Vọng Sinh nhật (Lễ trọng); 24.6: Lễ Sinh Nhật chính ngày; 23.9: Lễ nhớ “Thánh Gioan bị trảm quyết”.

Tuy nhiên, để hiểu rõ hết ý nghĩa quan trọng và phẩm vị tuyệt vời của Thánh Gioan Tẩy Giả, thì Kinh Tiền tụng của Hội thánh đã quảng diễn đầy đủ nhất: “Chúng con ca ngợi những kỳ công Cha đã thực hiện nơi thánh Gioan Tiền hô. Cha đã thánh hiến người và cho người được vinh dự đặc biệt giữa các người thế. Chưa sinh ra, người đã nhảy mừng khi Đấng Cứu Độ trần gian ngự đến. Lúc chào đời, người đem lại nhiều niềm vui. Người là vị ngôn sứ duy nhất chỉ cho dân chúng nhận ra Đức Kitô là Chiên Thiên Chúa đến cứu độ trần gian. Hơn nữa, trong dòng sông Giođan, Người đã làm phép rửa cho Đấng đã thiết lập bí tích thánh tẩy để thánh hóa mọi người. Sau cùng, người đã sẵn lòng chịu chết để làm chứng cho Đức Kitô”.

Riêng trích đoạn Tin mừng Luca mà chúng ta vừa nghe đã mô tả khá chi tiết về ngày sinh của ngài: Khi đến ngày sinh, bà Êlisabeth sinh hạ một con trai. Láng giềng bà con nghe biết Chúa đã tỏ lòng nhân hậu lớn lao đối với bà liền đến chúc mừng bà. Ngày thứ tám, người ta đến làm phép cắt bì cho con trẻ, và họ lấy tên Dacaria của cha nó mà đặt cho nó.

Nhưng, ngày sinh nhật của Gioan không phải “thường tình” như bao ngày sinh nhật khác, mà là một “sinh nhật được báo trước”, “sinh nhật tiền định”, như Tin mừng Luca tường thuật lời của sứ thần báo cho ông Giacaria trong một cuộc tế tự nơi đền thờ: “Bà Êlisabét vợ ông sẽ sinh cho ông một đứa con trai, và ông phải đặt tên cho con là Gioan…” (Lc 1, 13). Hơn thế nữa, xung quanh “ngày sinh nhật” này, đã xuất hiện bao điều lạ lùng: Cuộc “khải thị” trong đền thờ và sau đó ông Giacari bị câm; bà Êlisabet mang thai khi tuổi đã cao; ngày Phép cắt bì em bé được đặt một cái tên Gioan lạ hoắc; sau đó miệng lưỡi ông Gacaria được mở ra. Tất cả những “sự kiện” trên gần như đã bao trùm lên cuộc đời của Gioan cả một “mầu nhiệm vĩ đại” khiến mọi người vùng sơn cước Giuđêa kinh ngạc: Mọi người lân cận đều kinh hãi. Và trên khắp miền núi xứ Giuđêa, người ta loan truyền mọi việc đó. Hết thảy những ai nghe biết đều để bụng nghĩ rằng: “Con trẻ này rồi sẽ nên thế nào? Vì quả thực, bàn tay Chúa đã ở với nó”.

Qua một vài gợi ý của Lời Chúa liên quan đến ngày sinh của Gioan Tẩy giả, chắc chắn Chúa muốn nói với chúng ta hay với cả nhân loại rất nhiều điều. Ở đây, xin đan cử hai điều:

– Thứ nhất: được sinh ra, được làm người đó chính là một “ân ban”, một sự biểu lộ tình thương của Thiên Chúa. Tên Gioan trong tiếng Do Thái có nghĩa “Thiên Chúa ban ơn”, “Thiên Chúa biểu lộ tình thương” hay “Thiên Chúa viếng thăm”. Với ý nghĩa này, thì mọi người chúng ta đều có thể, một cách nào đó, cũng mang tên “Gioan”; ít ra là trong chiều kích tâm linh, đức tin. Thật vậy, không ai, không tạo vật nào có mặt trong đời nầy một cách ngẫu nhiên, tình cờ. Vì thế, mỗi sự sống, mỗi cuộc đời đều là “ân ban lạ lùng” của Thiên Chúa và đã được Thiên Chúa yêu thương quan phòng và “tiền định” ngay tự thuở đời đời, như lời của ngôn sứ Isaia trong Bài đọc 1: Chúa đã kêu gọi tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ, đã nhớ đến tôi khi tôi còn ở trong bụng mẹ. Và đứng trước biến cố nhân sinh đặc biệt nầy, Lời Chúa nhấn mạnh khía cạnh hân hoan vui mừng không chỉ của một người, một gia đình mà rất nhiều người: “Ông sẽ được vui mừng hớn hở, và nhiều người cũng được hỷ hoan ngày con trẻ chào đời” (Lc 1,14). Lý do đơn giản: “Vì em bé sẽ nên cao cả trước mặt Thiên Chúa” (Lc 1,15). Được làm người, được sống, lớn lên, làm con Chúa… Ôi hạnh phúc biết bao! Cao cả biết bao! Vì thế, giáo huấn truyền thống của Giáo hội luôn đề cao, bảo vệ và trân trọng con người. Đức thánh Giáo hoàng Gioan-Phaolô II trong Thông điệp Bách Chu Niên đã khẳng định: “Con người là con đường đầu tiên mà Giáo hội phải đi qua để chu toàn sứ vụ của mình”. (Gioan Phaolô II, Bách Chu Niên, #53).

Đứng trước ý nghĩa nầy của Lời Chúa, chúng ta hãy cầu nguyện cho bao thai nhi đã chết đi khi chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cho bao nhiêu em bé, khi cất tiếng khóc chào đời đã không được đón nhận bằng niềm hoan hỷ vui mừng nhưng đã bị bỏ rơi nơi đầu đường góc phố hay trong những viện cô nhi xa lạ lạc loài. Chúng ta không quên cầu nguyện cho bao nhiêu thân phận con người, đáng lẽ được sống cái ý nghĩa cao cả của phận người, nhưng rồi do bao nhiêu áp lực và hoàn cảnh đa đoan (chiến tranh, bạo lực, đàn áp, đói nghèo, di dân, buôn người…) lại biến cuộc đời thành tăm tối, bất hạnh và đôi khi bị vất bỏ đi không chút xót thương…

– Thứ hai: mỗi một cuộc đời là một ơn gọi và gắn liền với một sứ mệnh cao cả:

            Sứ mệnh cao cả và cần thiết của Gioan Tiền hô là “sứ mệnh ngôn sứ” liên quan đến ơn cứu độ trong Đức Kitô, như Thư thứ nhất của thánh Phêrô Tông đồ hôm nay xác nhận: “Chính ơn cứu rỗi này là đối tượng các tiên tri đã nghiên cứu và tìm hiểu, khi các ngài tiên báo về ân sủng dành cho anh em: các ngài đã tìm xem coi trong thời gian nào, hoặc hoàn cảnh nào Thần Trí của Đức Kitô chỉ cho các ngài biết phải tiên báo những khổ nạn và những vinh quang kế tiếp dành cho Đức Kitô. Các ngài được mạc khải cho biết rằng các ngài không phải phục vụ chính mình, mà là cho anh em…”.

Vâng, mỗi một cuộc đời, một sự sống đều được Thiên Chúa trao ban một sứ mệnh, một ơn gọi. Điều quan trọng không phải là chúng ta làm lớn hay nhỏ, làm người có chức quyền cao trọng hay bé nhỏ thấp hèn…, mà chính là chúng ta trung thành và chu tất trách nhiệm được giao cách hoàn hảo trong chính thân phận hiện tại của mình. Ươc gì mỗi người chúng ta đều là “ánh sáng muôn dân”, đều là một “Gioan Tiền hô” của thời đại: cho gia đình mình, cho cộng đoàn, cho Giáo phận, cho quê hương mình.

Tuy nhiên, cái giá phải trả cho sứ mệnh tiền hô, ngôn sứ của Gioan đó là bị tù tội, và sau hết bị chém đầu, vì dám đứng về phía của sự thật; hay nói cách khác, vì ngài đã kiên định trong lựa chọn căn bản: “Ngài phải lớn lên còn tôi phải nhỏ xuống”. Xin cho mỗi người chúng ta cũng tiếp bước mẫu gương ngôn sứ Gioan trong chính lựa chọn đầy chất anh hùng cũng như đầy thách đố đó, trong trách nhiệm và bổn phận chứng tá của chúng ta hôm nay. Amen.

Trương Đình Hiền