Cho tôi xin chút dầu thơm em nhé,
Để mang về mà cất giữ phòng thân,
Và để ai quanh lối xóm đang cần,
Tôi mang đến và chia cho chút xíu !
Tác giả: Trương Đình Hiền
BƯỚC CHÂN TRẦN TRÊN NHỮNG ĐƯỜNG ĐI HẸP
Thi thoảng trên phố chợ đông người,
bàn chân trụi trần,
bóng ni cô bước chậm âm thầm trong màu áo xám.
Hay đâu đó,
Trên con đường quê bùn lầy nước đọng,
Thấp thoáng người nữ tu,
MẸ ĐẾN NHÉ, TIỆN ĐƯỜNG, CON MÃI ĐỢI !
Mẹ ơi !
Con vừa thấy dáng Mẹ băng qua,
Mà bước chân như là đang “vội vã” ?
Cũng phải thôi, vì con đường xa quá,
Tận trên quê bắc xuôi về núi nam.
Thân gái dặm trường, nắng gió miên man,
Chỉ với túi hành trang : niềm vui chia sẻ !
CHUYỆN CỔ TÍCH “BÀ GOÁ, TẤM BÁNH VÀ ĐỒNG XU”
Chuyện trong Tân ước,
Có bà goá nghèo xơ rơ xác rác,
Dâng cúng đền thờ vỏn vẹn có “hai đồng” !
Nhưng đó là lễ vật của trọn cả tấm lòng,
Nên trong mắt Chúa,
“Hai đồng nhỏ kia” đã trở thành vô giá !..
KINH KÍNH MỪNG CỦA BÀ MẸ BUÔN GÁNH BÁN BƯNG
Mẹ !
Chiều nay con trúng mánh.
Những bó rau chiều
người ta mua hết sạch sành sanh.
Xếp đôi quan gánh con nhớ lại rành rành.
Hôm nay lễ Mân Côi,
Chiều trên nhà thờ có dâng hoa trọng thể.
CHÚA PHỤC SINH VỚI BÀ MẸ BUÔN GÁNH BÁN BƯNG
Những ngày nầy xếp lại đôi quang gánh,
Con thảnh thơi mừng Tam Nhật Vượt qua.
Nghỉ bán vài ngày cũng thấy xót xa,
Chúa biết “tay làm hàm nhai” mà, phận khổ !
NGÀY TRUYỀN GIÁO CỦA BÀ MẸ BUÔN GÁNH BÁN BƯNG
Chúa ơi,
Chúa Nhật tuần trước con đã nge thông báo :
“Chúa Nhật tuần nầy, Ngày Truyền Giáo thường niên”.
Đời như con, quanh năm suốt tháng triền miên,
Buôn gánh bán bưng, biết gì đâu truyền giáo !
LỜI NGUYỆN CHIỀU CHÚA NHẬT CỦA BÀ MẸ BUÔN GÁNH BÁN BƯNG
Chúa ơi,
Xin mở dùm đôi mắt con ra,
Sao trời chưa kịp tối mà đôi mi nó cứ sụp xuống !
Con chẳng nghe được gì lời cha đang giảng,
Dẫu biết rằng… lễ Chúa Nhật chiều nay !
PHẢI CHĂNG CŨNG MỘT CHỮ “VÌ” (3) ?
Vì Thầy là sự sống,
Nên ông bà tiên tổ chúng con,
Cho dẫu bị xua đuổi khỏi địa đàng,
Vẫn lầm lũi bước đi trong niềm vui ơn cứu độ.
Cho dẫu thân già Sa-ra chỉ chờ ngày quá cố,
Vẫn ươm mầm hy vọng của một lần giao ước yêu thương.
PHẢI CHĂNG CŨNG MỘT CHỮ “VÌ” (2) ?
Vì Ngài là sự thật,
Nên mới hiểu được cái giá của “tội A-đam, E-Va”,
Khi rủ nhau phản bội luật truyền và cùng ăn trái cấm !
Mới hiểu hết chiều sâu chiều rộng,
Trong cõi lòng đứt ruột của Abraham khi hiến tế con yêu.
PHẢI CHĂNG CŨNG MỘT CHỮ “VÌ” (1) ?
Vì Ngài là đường,
Nên lối Em-mau từ đây thôi hoang vắng,
Tấm lưới trống thâu đêm giờ cá đã ắp đầy.
Và trên muôn vạn nẻo đường thế giới hôm nay,
Ngài chính là Mục tử,
Đang dẫn chiên lên đường về đồng xanh suối ngọt !
CHUYỆN KỂ VỀ THẦY !
Nhớ về Thầy, hôm nay xin ghi vội đôi hàng,
Như một chút lễ dâng,
của tên học trò đã từng được Thầy cho thọ giáo !
TẠI CHÚA !
Tại Chúa đã oai hùng sống lại,
Nên con tin Chúa chính là Thượng Đế chí tôn.
Tại Chúa đã dựng nên và cứu chuộc con,
Nên con xin từ đây yêu mến Chúa. Amen.
HÔM NAY SẼ LÀ CUỘC LÊN ĐƯỜNG NHƯ THẾ
và đặc biệt chen lấn giữa đám dân ô hợp, tội lỗi ấy, có chàng thanh niên Giêsu nguời Nadarét, vừa từ giã quê hương miền bắc xứ Galilê đến đây để ông Gioan làm phép rửa. Trong khi đó trên trời, không trung mở ra, có tiếng Chúa Cha rền vang : “Đây là Con Ta yêu dấu…”, có Chúa Thánh Linh lấy hình Bồ Câu đáp xuống…
LẤP ĐẦY GIÂY PHÚT HIỆN TẠI VỚI TÌNH YÊU
Và đây chính là chuyện chúng ta cùng chia sẻ với nhau trong dịp thường huấn nầy : “bàn về ơn gọi nên thánh trong thế giới hôm nay”; hay cụ thể hơn, cô đọng hơn, chúng ta chỉ dừng lại ở một nội dung nầy: NÊN THÁNH: “LẤP ĐẦY GIÂY PHÚT HIỆN TẠI VỚI TÌNH YÊU”, một trọng tâm ý nghĩa được Đức Giáo Hoàng Phanxicô khai triển nơi Chương I của Tông huấn Gaudete et Exsultate qua chính những gợi ý của một chứng nhân đến từ Việt Nam: Đức cố Hồng y F.X. Nguyễn Văn Thuận
CHÚA VỀ !
Chúa về !
như cơn mưa chợt về trong nắng hạn,
Để đất hồn con lên những búp non xanh.
Để cây hoang chợt nẩy lộc đâm cành,
Để suối khô tràn dòng xanh nước mát.