Chia sẻ Lời Chúa

Bàn tiệc mới bắt đầu và sẽ không bao giờ đóng cửa

Bàn tiệc mới bắt đầu và sẽ không bao giờ đóng cửa

CHÚA NHẬT XXVIII TN A

Dẫn nhập đầu lễ :

            Sau một loạt những huấn dụ về đời sống cộng đoàn và những chỉ dẫn cho cung cách ứng xử của những người được tham dự vào “Vương quốc Thiên Chúa” mà ẩn dụ “Vườn Nho” như một điệp khúc chủ đạo, thì Chúa Nhật hôm nay, Lời Chúa như muốn hướng chúng ta về “điểm đến” của cuộc hành trình đức tin, về viễn tượng “cùng trời cuối đất” của ngày cứu độ, một viễn tượng “cánh chung” đầy hoan vui hy vọng mà dụ ngôn “Bàn Tiệc” như một lời ấn chứng, như một khắc họa sinh động và rõ nét.

            Để có thể tham dự “Bàn tiệc Thánh Thể” hôm nay với đầy đủ “y trang hôn lễ”  hầu nắm chắc chiếc ”thiệp mời” tiến vào “Bàn Tiệc Nước Trời”, chúng ta cùng thú nhận tội lỗi.

Giảng Lời Chúa :

            Phải chăng, nếu ở cuối chân trời của niềm tin Kitô giáo chỉ là một ảo ảnh nhạt nhòa, một viễn tượng hư vô thảm nảo, một “đồi trọc Canvê với thập giá và sọ người”, một “nấm mồ hoang lạnh với tiêu tan và bụi đất…” thì quả thật, niềm tin ấy, giáo lý ấy, Kinh thánh và Hội thánh ấy, các nhà triết gia, thần học gia và giảng thuyết, và cả Đấng sáng lập, ông Giêsu-Kitô người Na-da-rét…đã bị lịch sử chôn vùi từ lâu, đã bị văn minh và văn hóa nhân loại đào thải vĩnh viễn khỏi sân chơi thế giới !

Không, Kitô giáo đã, đang và sẽ tồn tại phát triển, chân lý Kitô đang được 2/3 nhân loại đón nhận, Tin mừng của Chúa Giêsu liên tục là chân lý rạng ngời thuyết phục hàng hàng lớp lớp muôn vạn cõi lòng và cuộc sống, chỉ vì điểm đến của niềm tin ấy, tiêu đích của chân lý ấy, hiện thực của tin Mừng ấy chính là niềm hy vọng ở bên kia vực thẳm, là bình minh sau đêm dài tăm tối, là phục sinh rạng rỡ sau cái chết tủi nhục thương đau, là “bữa tiệc hoan vui nồng nàn bác ái yêu thương” sau những sầu thương và nước mắt của rẻ chia, phản bội, hận thù…

            Đó chính là điều mà Lời Thiên Chúa, hoặc qua những biến cố và thăng trầm của lịch sử của dân được chọn Ít-ra-en, hoặc qua miệng các Sứ Ngôn liên tục loan báo, và nhất là  qua chính cuộc đời và Tin Mừng của Con một Thiên Chúa nhập thể, Đức Giêsu-Kitô, đã liên tục nhắn gởi loài người mê muội chúng ta. Đó cũng chính là lời nhắn gởi của sứ ngôn I-sa-ia về một niềm hy vọng ngút ngàn : “Ta sẽ thiết đãi Dân Ta trên núi nầy một bửa tiệc…” (BĐ 1), đó cũng chính là đích điểm mà Đức Kitô sẽ dẫn nhân loại tiến về : “Bữa tiệc của triều đinh thiên quốc trong ngày hôn lễ của hoàng tử” (TM)…

            Tuy nhiên, để hiểu được ý nghĩa và vóc dáng của viễn tượng cánh chung này, Thiên Chúa đã dẫn dắt nhân loại đi qua một đoạn đường dài thăm thẳm.

1. Đã có một nổi buồn và niềm hy vọng như thế trên thân phận con người

            Trước khi con người nhận chân được một niềm “hy vọng rạng ngời ở cuối đường lịch sử”, thì trên thân phận của kiếp nhân sinh đã rợp bóng một “nổi buồn muôn thuở” : Quả thật, Sau tội nguyên tổ, mọi sự đã chỉ còn là bất hạnh : Cain giết em, tháp Babel, lụt Đại hồng thủy, Sôđôma đồi trụy…. Nếu có chăng những bữa tiệc, là kiểu “bữa tiệc “Vượt Qua” trong lo âu vội vã lên đường để trốn chạy kiếp đọa đầy nô lệ buổi “Xuất hành”,  “bữa tiệc của Hêrôđê với cái đầu của Gioan trên đĩa…; và thay vì nhạc hát hoan ca là dòng lệ với tiếng khóc nỉ non khi tê tái nổi buồn kiếp tha hương phải “treo đàn trên cây dương liễu”, thay vì áo cưới rỡ ràng là những chiếc “khăn liệm bạt màu tang chế” chốn lưu đầy…

            Nhưng Thiên Chúa lại kiên định trong đường lối và kế hoạch yêu thương. Ở giữa lòng thế giới băng hoại và tăm tối, ở trong một thế giới bát nháo điêu linh và đầy tràn tội lỗi, Ngài vẫn gieo những hạt mầm của niềm tin và hy vọng. Niềm tin về một “Đất Hứa với sửa và mật tuôn tràn”, niềm tin về một “Giêrusalem tưng bừng hoan hỷ”, niềm tin về một “địa đàng với suối mát đồng xanh để hàng hàng lớp lớp đàn chiên tha hồ ăn no và nằm nghỉ”, về một thế giới thái bình thịnh trị đến độ ”cung kiếm chiến tranh đã biến thành liềm hái hòa bình, sói cọp hung hăng nên hiền lành chơi chung với chiên dê thỏ sóc”, và cuộc sống trần gian, đâu đâu cũng trở thành “Bữa tiệc”, một hình ảnh, một ẩn dụ rất thường được Kinh Thánh Cựu cũng như Tân ước sử dụng để diễn tả “niềm hy vọng cánh chung” nầy : “Ngày ấy, trên núi nầy, Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc : tiệc thịt béo, tiệc rượu ngon, thịt béo ngậy, rượu ngon tinh chế…Người sẽ vĩnh viễn tiêu diệt tử thần…sẽ lau khô dòng lệ…xóa sạch nổi ô nhục…” (BĐ 1).

2. Bàn tiệc của Nước Trời đã khai trương

            Và “Bàn Tiệc nước Trời” của muôn đời khao khát ước mong đã trở thành hiện thực, đã chính thức “khai trương”. Không phải là “cuộc khai trương với biến cố hồi hương vĩ đại sau kiếp nạn lưu đầy thời vua Cyrus” để sau đó Đền thờ lại sụp đổ, Đất Nước lại qua phân và dân Chúa lại phải điêu linh sống kiếp nô lệ”. Đó chính là cuộc khai trương long trọng nhưng giản đơn vào một buổi sáng trên bờ sông Giođan khi “Con Thiên Chúa” chen chúc giữa đám dân đen để trầm mình chịu phép rửa trong khi “trời mở ra, có tiếng Chúa Cha phán dạy : “Đây là Con Ta yêu dấu…” ; đó là cuộc khai trương trên một đồi núi xứ Palestina khi “Tin Mừng Tám mối Phúc Thật” được long trọng công bố như “bản hiến chương Nước Trời” mà hạnh phúc đích thật sẽ dành cho những kẻ “khó nghèo” ; đó là cuộc khai trương ngay nơi tiệc cưới xứ Cana khi mấy trăm lít nước lã đã hóa thành rượu ngon để nổi nhục bẽ bàng vì “hết rượu” được cất đi nhường chỗ cho niềm vui hôn lễ đươc ắp đầy miên viễn ; đó là cuộc khai trương vào một ngày nhạt nắng giữa hoang mạc Giuđê khi hơn nửa vạn người hoan vui chia nhau những tấm bánh thơm và con cá béo vừa được Thầy nhân lên cách lạ lùng và chia đều trong thân thương huynh đệ ; Và phải chăng, “bàn tiệc Nước Trời” đó cũng chính là “bữa tiệc của người thu thuế Matthêô” đã long trọng mời Thầy và bè bạn trong phường thu thuế đánh chén một bữa no say để chính thức “giả từ cuộc sống bon chen vì tiền” mà dấn thân ra đi làm tông đồ cho yêu thương và hy vọng ; đó cũng chính là bữa tiệc của ông trưởng ty thuế vụ Gia-kê, đã ân cần trọng thị tiếp đãi Thầy để nhân đó tuyên bố “sẽ phân chia nửa tài sản cho kẻ nghèo và đền gấp bốn cho những người bị bóc lột” ; đó cũng chính là bữa tiệc mà cô Maiđệliên đã đem hết những giọt nước mắt chân tình sám hối tưới đẫm lên chân Thầy để quay đầu làm lại cuộc sống mới ; đó cũng chính là bữa tiệc mà cô Maria Bêtania sắn sàng “đập bể bình dầu thơm cam tùng hảo hạng để xức chân Thầy” khiến cho những đầu óc bủn xỉn tham lam như Giuđa Ít-ca-ri-ốt  phải một phen tiếc nuối. Và “bàn tiệc Nước Trời” đã liên tục có những ngày “khai trương như thế”, nhất là kể từ khi có “Bàn Tiệc Vượt Qua Ngày Thứ Năm” của Thầy ngồi với nhóm môn sinh để quyết định “thực hiện “Giao Ước mới” bằng máu đào hy tế ; và sau đó, là những “bữa tiệc phục sinh” khi thì ở giữa căn phòng ấm cúng, khi thì nơi quán trọ, có lúc mới sáng tinh mơ trên bờ hồ Tibêriát…mà trọng tâm của hoan lạc ắp đầy chính là sự hiện diện của một “Đấng Phục Sinh” đã đánh bại tử thần, với tràn ngập sức mạnh Thánh Thần sẵn sàng ban tặng, mở cánh cửa của Mùa xuân hy vọng vĩnh hằng để dẫn nhân loại bước vào “Bàn Tiệc cánh chung muôn đời hạnh phúc”.

            Khi hiểu được huyền nhiệm về “bàn tiệc Nước Trời” như thế, thì chúng ta chợt nhận ra rằng : hình như đã bao lần chúng ta đã từng là một trong những kẻ “quay lưng khước từ “lời mời tham dự tiệc cưới của hoàng tử”, dù cho đến mãi hôm nay “Bàn Tiệc” đã khai trương nhưng chưa bao giờ khép cửa. Khước từ có khi vì không nhận chân được giá trị tối ưu của bàn tiệc Nước Trời, có khi vì quá nặng nề với những “bữa tiệc đời” theo một quán tính biếng lười và đam mê xác thịt ; cũng có khi vì một thứ nảo trạng ”biệt phái kiêu căng”, đặt những nhu cầu nhân loại của riêng mình (nghề nghiệp, học hành, tình yêu, địa vị, an toàn bản thân…) lên trên những đòi hỏi dấn thân của Tin Mừng. Chính Đức Kitô đã thấy trước hiện trạng nầy biểu tỏ ngay nơi thái độ của những người Do Thái mang danh “Biệt Phái, Ký Lục”. Cho nên một đàng Ngài đã mạnh mẽ lên án “đám dân giả hình kiêu ngạo” và một đàng quyết định mở một một “Bàn Tiệc mới” để gọi mời hết thảy muôn dân, nhất là những kẻ vốn bị “khước từ hay chưa bao giờ có được “tấm thiệp mời” tham dự những bữa tiệc đời sang trọng phủ phê” ở những nơi cao sang quyền quý. Và như thế, Giáo Hội hôm nay đang là dấu chỉ và cơ hội, đang là “hiện thực cuộc khai trương để tiến về một ngày mai chung cuộc của “Tiệc Cưới Con Chiên” huy hoàng rạng rỡ.

            Thế nhưng, cho dù “trên tay đã có tấm thiệp mời” thì xin bạn hãy lưu ý : đã sắn sàng y trang hôn lễ chưa ? Đừng chủ quan xem thường “công việc mang tính lễ nghi và thái độ trọng thị nầy”, coi chừng sẽ bị thẵng thừng đuổi cổ ra về trong nhục nhã thảm thương. Dĩ nhiên thời trang hôn lễ trong cách nhìn của “Nhà tạo mẫu Đức Kitô” lại là những giá trị tinh thần mà chủ yếu đó chính là “yêu thương-bác ái”, là khiêm hạ khoan dung, là đổi đời sám hối, là hiếu thảo mến yêu, là khó nghèo, trong sạch…. Chính với những “trang sức tuyệt vời nầy”, chúng ta chắc chắn sẽ được đồng bàn và “cụng ly’ với chính Hoàng Tử” trong chính Bàn Tiệc hôm nay, khi được chính Ngài thân thương mời đón : “hãy cầm lấy mà ăn…hãy nâng lên mà uống”, để rồi sẽ được chính Ngài dẫn chúng ta vào dự tiệc trường sinh như Ngài từng đoan quyết : “Ai ăn thịt và uống máu Ta sẽ được sống muôn đời…”, trong Vương Quốc của Cha Ngài, Vương quốc mà chúng ta không ngừng cầu xin : “Nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như ở trên trời”. Amen.