Thơ - Nhạc

CẢM NGHIỆM : XUÂN VÀ CUỘC ĐỜI

Cuối năm và đầu xuân là những thời khắc thích hợp để “chiêm nghiệm cuộc đời” trong cái chuỗi biến thiên, vô thường, và nhất là cùng đích của cuộc đời !

1. MIỄN TRONG HỒN XUÂN GÕ NHỊP, THẾ THÔI !

(Tặng những mùa xuân “tuổi xế chiều” !)

 

Ta cứ tưởng mình còn xuân sắc lắm,

Có ai ngờ thời gian đã sang đông !

Hèn chi rớt đâu đây sợi tóc trắng,

Lá mùa thu vừa rơi xuống bên sông !

 

Ta cứ ngỡ đường ta đi vẫn cũ,

Vẫn đầy hoa chào đón bước chân xưa !

Nhưng đâu mất, hai bên giờ rất lạ,

Tìm mòn hơi nào gặp chút hương thừa !

 

Ta lặng lẽ như con thuyền ghé bến,

Như tàu chiều vừa bỏ lại sân ga.

Biết còn không có ai người quyến luyến,

Hay bây giờ ta lại chỉ mình ta !

 

Ta thảng thốt giật mình xoay bước tiếp,

Sao bây giờ chân nặng những ưu tư !

Nẻo tương lai khi nào ta mới kịp ?

Mà hôm qua phế tích tự bao giờ !

 

Ta đã thấy bên đường hoa rụng hết,

Không biết đêm nay cành có đâm chồi ?

Trót chọn lên đường, có không, sinh, diệt !

Miễn trong hồn xuân gõ nhịp, thế thôi !

 

2. HOÀNG HÔN ĐỜI !

 

Nắng nhạt dần chiều lên biển thắm,

Nghe thì thầm tiếng cát gọi nhau.

Nghe sóng lao xao bờ kỷ niệm,

Chợt thấy đời ta đã bạc màu !

 

Đã có một thời xanh trai trẻ,

ngày lên sáng đẹp ánh bình minh !

Ắt phải qua ngày tàn bóng xế,

Hoàng hôn đời, một cõi nhân sinh !

 

Ray rức làm gì năm tháng ấy,

Đoạn trường ai nào chẳng qua cầu !

Đã “đến” trần truồng “đi” cũng vậy,

Cười hôm nay mai đã lệ sầu !

 

Dòng sông ta trôi về lặng lẽ,

Tạ ơn Trời mấy độ bão giông,

Cảm ơn đời bàn chân xiêu té,

Bàn tay nào giang rộng đỡ nâng…!

 

Chiếc lá vàng thu rơi về cội,

Cánh chim vừa hút nẻo trời xa.

Chớp mắt hoàng hôn đà lên vội,

Nghe tiếng gọi thầm “xuân đã qua” !

 

Sơn Ca Linh