Hình tượng “con rắn trong sa mạc”, biểu tượng của tội lỗi và sự chết, so sánh với việc “Con Người được giương cao”, biểu tượng của Thập Giá tình yêu cứu độ, chính là hình ảnh làm nổi bật tính liên tục của tình yêu Thiên Chúa. Tình yêu ấy đã được khẳng định từ trong Cựu ước, theo thời gian, càng rõ nét, cuối cùng quy tụ cách mạnh mẽ, lớn lao nơi chính Chúa Kitô, Con Thiên Chúa làm người, và là Đấng “bị treo lên để kéo mọi sự lên với Ngài” (Ga 12,32).
Danh mục: Chia sẻ Lời Chúa
Giới thiệu các bài giảng, suy niệm, chia sẻ Lời Chúa theo Phụng Vụ hoặc các dịp đặc biệt
MÙA CHAY, TA TRỞ VỀ, EM NHÉ!
Cha hiền chẳng đợi nói xong,
Ôm con trìu mến vào lòng ấp yêu.
Rồi cha truyền dạy bao điều
Áo xinh, giày mới, nhẫn đeo… bê tròn…
SỨ ĐIỆP “NGỌN ROI CỦA ĐỨC KITÔ”
Như vậy “sứ điệp ngọn roi” của Lời Chúa trong Chúa Nhật III Mùa Chay (năm B) nầy không chỉ cần thiết cho hôm nay của Mùa Chay, mà cho xuyên suốt hành trình đức tin của người Kitô hữu. Vâng, mỗi ngày, chúng ta hãy để “ngọn roi” của Đức Kitô “quất mạnh” trên chính cuộc đời mình.
CÂU CHUYỆN TRÊN NÚI
“câu chuyện trên núi” mà sứ điệp Lời Chúa nhắn gởi hôm nay sẽ không bao giờ “trở thành cổ tích”; nhưng mãi mãi, từng ngày, phải được mỗi người Kitô hữu chúng ta viết lại, nhất là “viết lại cách cụ thể, sống động” trên độ đường Mùa Chay thánh nầy.
NHỮNG CÁI CHẾT ĐÃ TRỞ THÀNH BẤT TỬ
Thật vậy, “40 ngày hoang địa chịu cám dỗ” của Chúa Giêsu là hiện thực hoá cuộc “Vượt Qua” với “40 năm trường hành về Đất Hứa” của “Dân cũ”; và cũng là “điểm khởi đầu” cho cuộc “Vượt Qua Mới” của Chúa Giêsu mà đích điểm chính là cuộc Khổ nạn và Phục Sinh của Ngài mà Phụng vụ sẽ “tưởng-niệm-tái-diễn (Anamnèse) ở cuối “độ đường Mùa Chay”.
BÀI THUYẾT MINH SINH ĐỘNG VỀ CHỮ HIẾU
Chúng ta sốt sắng hiệp dâng Thánh lễ để cầu nguyện cho ông bà tiên tổ đã qua đời được hưởng phúc thanh nhàn trong Nước Chúa; cho những ông bà cha mẹ còn sống được khang an trường thọ và được cháu con chăm sóc, kính yêu; và cho tất cả chúng ta, phận con, phận cháu luôn trở thành “bài thuyết minh đúng nghĩa” về những Lời dạy của Phúc Âm về hiếu đạo trong mái ấm gia đình.
TIN MỪNG VÀ “CHIẾN LƯỢC TRUYỀN THÔNG”
Cuối cùng, để việc loan báo Tin Mừng có chất lượng, đúng hướng và sinh hoa kết trái đích thực, người loan báo phải “cầu nguyện không ngừng”: Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Phải chăng, đây chính cách xác tín của Hội Thánh khi đặt “người nữ tu Dòng Kín Têrêsa Hài Đồng Giêsu” đứng ngang hàng hàng với vị thưa sai lừng danh Phanxicô Xavie trong “thiên chức” bảo hộ cho công cuộc truyền giáo.
CHUYẾN TÀU ĐỜI VÀ NGỌN ĐÈN CHÁY SÁNG
Hôm nay, cộng đoàn chúng ta sống đậm đà tâm tình “tưởng niệm” khi cử hành Lễ Giỗ các vị tiền nhân đức tin trong giáo phận: các Giám Mục, linh mục, phó tế, chủng sinh, tu sĩ và bao nhiêu anh chị em giúp việc nhà Chúa đã đi trước chúng ta trong cuộc hành trình về Nước Chúa. Nhớ đến các vị tiền nhân trong giáo phận hôm nay, dĩ nhiên, không chỉ hướng về các vị đang còn thanh luyện thuộc thành phần Giáo Hội đau khổ để xin ơn giải thoát; nhưng còn ngưỡng vọng đến những chứng nhân anh hùng của đức tin thuộc Giáo Hội khải hoàn để cảm tạ tri ân cảm tạ.
ĐỪNG CỨNG LÒNG TRƯỚC TIẾNG GỌI HÔM NAY
Ngày nay, cho dẫu đang tiến bộ vượt bực, thế giới lại chìm ngập trong “nỗi buồn và thất vọng” của tai ương dịch bệnh, của chiến tranh và huỷ hoại môi trường, của suy đồi luân lý và chia rẽ hận thù…, nên đang cần những “ngôn sứ” mang lại những sứ điệp của niềm vui và hy vọng, của ánh sáng và chữa lành, của hàn gắn và xây dựng tình hiệp thông huynh đệ…
ĐẸP LÀM SAO CUỘC “NGÃ NGỰA GIỮA DÒNG”
Chúng ta đừng quên, Giáo Hội chọn chính ngày hôm nay, 25/01, lễ Thánh Phaolô trở lại, để kết thúc Tuần Cầu nguyện hiệp nhất. Chắc chắn Hội Thánh, nơi “cuộc đầu hàng của Saolô trên đường Đamát”, đã mang theo một “hệ luỵ hiệp nhất” tối ưu: “Từ đây, sẽ không còn Do Thái hay Hy Lạp, nô lệ hay tự do, dân ngoại hay dân có đạo…mà tất cả đều “nên một trong Đức Kitô”. Quả thật, cuộc trở lại của Phaolô đã biến Kitô giáo trở thành “ngôi nhà chung của thế giới”, biến Tin Mừng vượt qua mọi biên giới quốc gia, dân tộc, nền văn hoá…để trở thành ngôn ngữ chung của tình yêu và chân lý. Đẹp làm sao “cuộc ngã ngựa giữa dòng” !
VẮNG LỜI…TRÁI TIM CHÚNG TA SẼ BĂNG GIÁ
“Ước gì Chúa nhật Lời Chúa có thể làm lớn lên trong dân Chúa lòng sùng đạo và sự chăm chỉ quen thuộc với Thánh Kinh, như tác giả thánh đã dạy trong thời xưa “Lời này ở gần ngươi, Lời ở trong miệng ngươi và trong tim ngươi, để ngươi đem ra thực hành”
CUỘC HẠNH NGỘ VÀ “MỘT THUỞ BAN ĐẦU”
Nếu Chúa Nhật khai mạc mùa Phụng vụ Thường Niên – Chúa Chịu Phép Rửa, Tin Mừng Máccô đã trình bày chân dung một Đấng Emmanuel “đi xuống” dòng sông Giođan để ông Gioan Tiền Hô thanh tẩy và đã “đi lên” khỏi nước để chính thức “Đăng quang sứ vụ Cứu Thế”, thì Chúa Nhật hôm nay, Tin Mừng Gioan lại trình bày một Đấng Cứu Thế bắt đầu “đi ngang qua” trên những “nẻo đường thế giới” để dấn thân vào chương trình Cứu Thế của Ngài.
NẮM LẤY BÀN TAY CON
Xin nắm lấy tay con,
Những bàn tay thương tích, tật nguyền, lỗi lầm, đau khổ
Những bàn tay lo sợ giữa biển đời bão tố, đêm đen…
Để con khỏi chìm sâu và để nâng con lên,
Để được cùng Ngài,
Trên muôn nẻo Emmau, mỉm cười chung đôi sánh bước !
DẤU CHÂN NGÀI TRÊN BÃI BỜ CUỘC SỐNG
Dọc theo biển hồ Galilê hôm xưa, những dấu chân Ngài,
Vẫn còn hằn lên, mới tinh, trên những bãi bờ cuộc sống.
THÌ RA, CHÚA ĐANG “LẠI HIỂN LINH BÂY GIỜ”
Và như thế, “mầu nhiệm Hiển Linh” của Ngôi Hai Thiên Chúa vẫn còn đang ở phía trước, vẫn là một “gọi mời” để nhân loại cất bước lên đường tìm kiếm “ánh sao lạ Bê Lem” như ba nhà đạo sĩ thuở nào; và nhất là để những ai đã một lần “được ánh sao Bêlem dẫn đường soi chiếu”, phải “tránh xa con đường của Hêrôđê, con đường của tham sân si, của bạo tàn khát máu, của vật dục kiêu căng… và “tìm đường khác trở về xứ sở mình”, quê hương mình, để loan Tin Mừng Cứu Độ và giới thiệu Chúa Giêsu cho nhiều người đang còn “ngồi trong bóng tối tăm sự chết”.
MẸ LÀ TRỜI, CON LÀ HẠT SƯƠNG RUNG
Quả thật, nếu Giáo Hội không đặt đúng vai trò của Đức Mẹ trong trật tự niềm tin của mình, hay, nếu hình ảnh của Đức Mẹ lu mờ đi trong cuộc hành trình đức tin của Dân Chúa, thì buồn tẻ biết bao, khô khan biết bao, thiếu vắng biết bao. Thật là may mắn ! Thật là hạnh phúc! Chúng ta vẫn còn Mẹ, Giáo Hội vẫn còn Mẹ, vẫn xứng đáng nhận được “một bông hồng cài lên áo” như lời ca trong ca khúc “Bông Hồng cài áo” của Phạm thế Mỹ: “Một bông hồng cho anh, một bông hồng cho em, một bông hồng cho những ai đang còn mẹ…Thì xin em hãy cùng tôi vui sướng lên, hãy cùng tôi vui sướng lên…”.
HUYỀN DIỆU QUÁ MUÔN ĐỜI TIẾNG “XIN VÂNG”
Thật vậy, sau lời “Xin vâng” của Đức Trinh nữ Maria, Ngôi Lời đã trở thành một thai nhi. Con Thiên Chúa mang lấy thân phận và cuộc sống loài người. Và kể từ đó, Ngôi Hai Thiên Chúa đã bắt đầu chọn đi trên nẻo bấp bênh của kiếp phận con người: lớn lên chín tháng trong lòng mẹ như bao vạn triệu con người để rồi cất tiếng khóc oa oa chào đời giữa đêm đông giá rét. Ngài đã không chọn cách kiểu vào đời oai phong lẫm lẫm bước xuống từ trời như một thiên sứ giáng lâm, mà Ngài cần sự sống được chuyển thông từ dòng sữa mẹ, để đi ra cuộc đời bằng xác thân mỏng manh yếu đuối…
TIẾNG HÔ CHUYÊN CHỞ “NIỀM VUI ĐÍCH THỰC”
Ngày xưa, Gioan Tẩy Giả đã khước từ hết mọi danh hiệu: không là Kitô, không là Êlia, không là ngôn sứ; và chỉ nhận mỗi một danh xưng “tiếng người hô trong hoang địa”. Phải chăng, sứ điệp Lời Chúa Chúa Nhật 3 Mùa Vọng muốn nói với hết mọi Kitô hữu chúng ta rằng: cần gì phải là giáo hoàng, phải là giám mục, linh mục, phải là ông kia bà nọ, phải có địa vị chức quyền mới có thể loan báo tin mừng, mới có thể làm người “dọn đường cho Chúa” để nhân loại có được niềm vui.