Theo gió chị gửi tới anh, những lời của một tình yêu, mà chị biết kiếp này và… cho tới kiếp sau chị vẫn ao ước được có, cũng như được gặp lại. Văng vẳng bên tai chị nghe có tiếng anh thì thầm, “Nếu có kiếp sau xin em đừng nói câu xin lỗi”…
Trong buổi đầu Tin Mừng vừa đến với quê hương Việt Nam « đang thời mở cõi », đã có một Kitô hữu tân tòng, một Thầy Giảng, cũng đã sống và làm chứng cho « TÌNH YÊU » bằng một sự « ĐÁP TRẢ » tuyệt vời là chính cuộc « Tử Đạo »…
Nhớ về anh, thế hệ của một thời kiên vững, Thời gieo hạt mầm, vở đất của cha ông. Thời của thuyền nan, chân đất, gánh gồng, Mang hạt Phúc Âm qua muôn vàn nguy khó.
Giữa một thế giới ngập bon chen, ồn ào, vội vã, Chúng con cần Ngài, người “Thợ cả vô danh”. Để thấy đức tin vẫn còn ngời sáng yên lành, Trong bàn tay chai sạn của cha, Nơi khóe mắt nhạt nhòa của mẹ.