Và các em, Những mầm xanh mang mộng đời diễm lệ, Các em hỏi: “Chị có buồn không” ? Buồn; vì chị mang bao món nợ lòng… Chị nợ em, Nợ nghĩa, nợ tình, nợ ân hồng của Chúa !
Và đêm hôm ấy, Chợt trong em có “một dòng nước dạt dào tuôn đổ”, Em nghe lòng mát rượi thanh thản một niềm vui. Và em đã đứng lên, Tìm lại con đường xưa, có tiếng chuông đưa ! Để nghe lại bài ca Kinh của một ngày “Lễ Trọng”.
Và, kể từ buổi bình minh hôm ấy, Em bỗng ước mình mang đôi cánh “bồ câu” ! Để ngậm cành ô liu bay đi khắp năm châu, Mang gió ấm, nắng tươi, mưa hiền… Mang chút thương, chút bình yên… đến mọi miền thế giới !