Nhưng đã chọn theo Thầy, Đâu cần “những cái lều trên đỉnh Tabor” để an yên (Mc 9,2-13), Mà luôn mãi là những cuộc lên đường, “xuống núi” ! Nên xin chọn làm “kẻ Sĩ” mãi một đời rong rủi, Lấy “Tình Yêu” như hành trang mà “rạch mũi Can tương” (1) !…
Thế giới vẫn còn đầy, Những Nêrô, Hitler, Stalin, Putin… những tên độc tài mạt hạng… Mang “những chiếc giày đinh nhuộm thắm máu đào” ! Đâu chịu nghe lời Thượng Đế trên cao, Để “cởi dép” trước “những vùng đất thánh thiêng” nhân loại !
Đã mấy ngàn năm, Người ta nhắc mãi chuyện “anh chồng hờ thầm lặng”, Hay chuyện “Người Công chính”, “bác phó mộc Giuse”… Vâng, chuyện “Trái tim người cha” – Patris Corde, Cho dẫu ngài chẳng để lại tiếng nào, Trong bốn Tin Mừng hay cả ngàn trang Tân ước !
Đây là “chàng Trương”, Trương Đắc Cần Linh mục, Một đấng trưởng thượng, một “bóng cả cây cao”, Một tôn sư, một “kỳ thủ” vào hạng siêu sao, Nhưng trên hết, Một mục tử Qui Nhơn vẹn toàn tài đức !