Từ dạo ấy, Đèn cung thánh chưa bao giờ lịm tắt, Bởi có người Trinh Nữ, dành một đời yên lặng để lắng nghe. Không để “Lời” nào vương vải bên tai, Nên xứng đáng trở thành “Hòm Bia Giao ước” !
Hương đã tàn mắt chưa khô dòng lệ, Người về xa, người đi tiếp cuộc hành hương. Chỉ mong sao rồi ở cuối độ đường, Nghe văng vẳng ngoài kia: “Ngài đang đến !”