ĐỊA CHỈ CĂN CƯỚC KITÔ HỮU : NƯỚC TRỜI

(Chúa Nhật 19 TN C 2019)

Sứ điệp phụng vụ hôm nay dành cho chúng ta có thể được tóm tắt trong trong ý nghĩa nầy : Sống giây phút hiện tại trong tỉnh thức phục vụ, và hướng về tương lai trong tin yêu phó thác. Đó chính là cuộc sống đức tin của các Tổ Phụ như Abraham, Môsê…hiện thực trong những cuộc “xuất hành” thời cựu ước, hay cũng chính là thái độ tỉnh thức phục vụ của người đầy tớ khôn ngoan mà Đức Kitô đã ngụ ngôn trong trích đoạn Tin Mừng hôm nay.

            Có lẽ chúng ta đã quá quen với hai nhân vật Cựu Ước : Abraham và Môsê; một người là Tổ phụ của dân Ít-ra-en, một người là vị Đại Tiên tri, nhà Giải phóng và Vị Lãnh Đạo vĩ đại của dân ưu tuyển của Thiên Chúa.

            Sở dĩ hai ngài được Phụng Vụ Lời Chúa hôm nay nhắc đến, một là sách Khôn Ngoan (BĐ1), hai là trích thư Do Thái (BĐ 2), phải chăng là để giúp chúng ta có được những “chìa khoá thích hợp” để đi sâu vào nội dung sứ điệp của Chúa Giêsu về “thái độ tỉnh thức khôn ngoan” và mạnh mẽ sống phút giây hiện tại như Tin Mừng Luca vừa được công bố.

            Thật vậy, phải làm sống lại hình tượng Abraham để cảm nhận được rằng : cuộc sống mà không đặt điểm tựa trên chính Lời Giao Ước của Thiên Chúa, thì sẽ là một cuộc sống bấp bênh, vô định, nếu không nói là sẽ dẫn tới bến bờ của thất vọng, bế tắt. Chính đặt cuộc đời mình, những bước đi của cuộc sống mình trên Lời Giao ước của Thiên Chúa, mà Abraham đã trở thành “Cha của một dân tộc như sao trên trời như cát bãi biển…”. Vâng, một cuộc đời, cho dù có phiêu lưu tới những chân trời xa xôi bát ngát, cho dù phải cô độc với tuổi già vô sinh, cho dù chỉ có mỗi một người con một mà đành phải hy sinh hiến tế…nhưng vì một cuộc đời đã “ký giao ước với Thiên Chúa là tình yêu và trung tín”, nên Abraham đã “chẳng sợ hải gì”, cứ thế mà ung dung lên đường, tiến về phía trước.

            Nếu những người ở xã Sơn Dung, huyện Sơn Tây, Quảng Ngãi có được chút xíu niềm tin của Abraham thôi, thì chắc năm 2015 đã không xãy ra 25 vụ tự tử, như chứng từ trong bài viết mang tựa đề “Ở nơi người dân hễ buồn là đi…tự tử” của nhà báo Cao Thái.[1]

            Cũng vậy, ngày hôm nay rất cần làm sống lại hình ảnh của một Môsê cùng với dân tộc của ông trong những giây phút quyết định của “đêm định mệnh” Vượt Qua : Phải chọn lựa dứt khoát : một là ở lại với Pharaon với kiếp đời tăm tối nô lệ, cho dù an yên bên nồi thịt với củ hành củ tỏi, hoặc là dứt áo ra đi về miền đất hứa với lời Giao ước của Giavê, cho dù phải đối diện với không biết bao nhiêu gian nan khổ ải.

            Vâng, cũng như Abraham, hòn đá tảng để Môsê và dân Ít-ra-en đặt niềm tin lại cũng chính là “Lời hứa hẹn của Thiên Chúa” : “Ta đã thấy nỗi khổ của dân ta, và Ta muốn giải thoát chúng” ! Và họ đã chiến thắng nỗi sợ hải để cùng nhau sát cánh lên đường.

            Nói cho cùng, “một dân tộc như sao trên trời, như cát đại dương” đối với Abraham, hay một “miền đất hứa chảy sữa mật ong” đối với Môsê không phải là một thực tại xa vời huyễn tưởng, mà là một hiện thực, một “bàn tay của Thiên Chúa” đang nắm, một lối bước của Gia-Giavê đang đồng hành. Chính niềm tin sắt đá và sống động như thế, đã làm cho các ngài trở nên vĩ đại và đã làm cho dân tộc các ngài và muôn dân trong quan hệ đức tin với các ngài cũng trở nên bất tử.

            Nhưng dân tộc mà Abraham là tổ phụ và Môsê giải thoát và chính các ngài, tất cả đều chỉ là tiên trưng, là ngón tay trỏ hướng về một Đấng Mêsia từ trời và một Vương Quốc bao la vĩnh cửu, chứ không chỉ là “mười hai chi tộc” và một rẻo đất hẹp khô cằn bên bờ Địa Trung Hải.

            Vâng, đó chính Là Đức Kitô, Đấng đến để mạc khải mầu nhiệm Nước Trời và đưa toàn thể nhân loại đi vào trong Vương Quốc đó.

            Với dụ ngôn “người tôi tớ thắt lưng đàng hoàng, cầm đèn cháy sáng, trong tư thế đợi chủ trở về…”, Đức Kitô muốn làm sống lại hình ảnh của Môsê và Dân Ít-ra-en canh thức trong đêm Vượt Qua về đất hứa. Vâng, cuộc đời của những ai được gọi mời theo Đức Kitô, cũng phải chọn thái độ “đừng sợ” và sắp sẵn với giây phút hiện tại để đón gặp chính Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ và dẫn đưa chúng ta vào tham dự bàn Tiệc Nước Trời.

            Trong cuộc hành trình của đời sống hôm nay làm sao tránh khỏi những “đêm tối thập giá”, những đau thương vụn vỡ như muối xát vào tim, những thấp thỏm lo âu trước bao nhiêu giới hạn và nhỏ bé của kiếp phận con người…như chứng từ cuộc sống của Vị Tôi Tớ Chúa F.X. Nguyễn Văn Thuận. Thế nhưng, ngài đã “đong đầy giây phút hiện tại bằng tình yêu”, ngài quả thật, đã trở nên “người tôi tớ tốt lành”, đang chờ ngày Giáo Hội tôn vinh trên bàn thờ hiển thánh.

            Vâng, sứ điệp phụng vụ Chúa Nhật 19 tn C là như thế : Chúng ta cùng nối tiếp cuộc lên đường vượt qua của những Abraham, Môsê, Đức Kitô, để biến cuộc đời hôm nay, những chọn lựa của hiện tại nầy, là những quyết định thuộc về Thiên Chúa và ra tay xây dựng những “kho tàng trên trời”, những kho tàng mà trong mắt Đức Kitô, lại là những người nghèo ốm đói cần sẻ chia, những bệnh nhân, tội nhân cần thăm viếng, những người đui què mẻ sứt cần được yêu thương phục vụ.

            Và như thế, đối với chúng ta, những người Kitô hữu, cho dẫu có khổ đau, thử thách, thất bại hay gì gì đi nữa, tất cả như lời của Đức nguyên Giáo Hoàng Bênêđictô XVI, chỉ là “khúc dạo đầu của niềm vui và hy vọng mà đức tin dẫn đến” đích điểm chính là “Nước Trời đã được dọn sẵn”

            Vâng, “địa chỉ căn cước Kitô hữu” không là gì khác, đó chính là “NƯỚC TRỜI” !

 

Trương Đình Hiền

[1] Nguồn : Trang vietnamnet : https://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/o-noi-nguoi-dan-he-buon-la-di-tu-tu-296750.html