(Dành tưởng niệm nữ tu Mến Thánh Giá Hưng Hóa – Maria Nguyễn Thị Bích Hằng,
tử nạn do cầu Phong Châu bị sập ngày 9.9.2024)
Một sáng mùa Thu, sương mù chưa tan hết,
Những cơn mưa đầu nguồn nối bão Yagi.
Nước bạc sông Hồng như thác lũ ùa về,
Nước vội vã, hung hăng như ngày nào “ra trận”!
Cứ đến mùa này sao thiên nhiên bừng nổi giận?
Bão đến giông qua lại chớp bể mưa nguồn…
Bên kia vang tiếng khóc bên này nước mắt tuôn,
Và sáng nay, trên con đường lớn, cầu Phong Châu đã sập!
Mùa thu dịu vợi bỗng bây giờ sao oan khấp,
Khi bàng hoàng nghe tin báo về em!
Định mệnh oái ăm sao lại đến quá “êm đềm”,
Hai nhịp cầu Phong Châu đưa tiễn em về Nước Chúa.
Chắc giây phút ấy ngập trong em nỗi kinh hoàng lo sợ,
Bàn tay thiên thần đâu sao không kịp đỡ nâng?
Một phút thôi mà, để ngăn em dừng lại chậm qua sông…
Nào ai biết được chuyện quan phòng nhiệm mầu chí thánh!
Đường em đi mãi mang màu phước hạnh,
Giọt tấm thân đời hòa tan thành những giọt phù sa!
Gánh nặng mệt nhòa, cuộc sống phôi pha,
Em bỏ lại để trở về bên Cha mà yên nghỉ.
Đường Thánh giá mà, đâu trải hoa hồng, em nhỉ!
Và phận người ai tránh được khổ ải truân chuyên!
Chiếc cầu Phong Châu như định mệnh triền miên,
Mang “nhịp sống bấp bênh” của “đôi bờ thân phận”!
Yên nghỉ nhé em, cũng đừng buồn đừng giận,
Sao Chúa dành cho em “khúc oan nghiệt đường đời”!
Hãy thênh thang làm giọt nước trôi về nẻo xa khơi,
Để hòa tan trong khối Tình Cha mênh mông biển cả!
Sơn Ca Linh (10.9.2024)