Cần chi gác tía lầu son,
Bụi tre bóng mát… gió xuân dạt dào…
Cần chi “hải vị sơn hào”,
Vài con cá nhỏ tràn trào niềm vui…
Danh mục: Góc nhìn văn hoá
DUYÊN NỢ
Mày đừng nói như vậy, với một người sắp sửa chết mình đừng nuôi thù hận nữa. Thôi mày ra ngoài trông chừng cho tao đi. Tôi lấy cái khăn màu tím cột trên vai áo, dấu hiệu nhận diện của đơn vị, thấm chút nước rót từ bình tông lau nhẹ trên mặt cô gái. Tôi ngẩn người trong giây lát vì sắc đẹp của cô, khuôn mặt thanh tú với hàng mi cong vút nhất là sống mũi cao nôm cô phảng phất như minh tinh màn bạc dù trắng xanh vì mất máu nhưng cô ta vẫn có nét thu hút đặc biệt.
CẢM NHẬN TÂN XUÂN
Vụ đông xuân lúa đồng lay nhẹ,
Đã qua rồi bấc lạnh tái tê.
Gió mùa xuân ngập ngừng thỏ thẻ:
“Sao không là… gió ấm ta về ?”
TIẾNG CHUÔNG CUỐI NĂM
Đời không phải bến ga,
Mà chuyến tàu đang hướng đến tương lai,
Nên hãy là khách lữ hành,
Để gieo những đóa hoa bên vệ đường cuộc sống…
TIN NHẮN MÙA XUÂN…
Không sao đâu, miễn niềm tin không chết,
Bởi xuân ở trong tim, và tết đến trong hồn,
Và trên chuyến tàu đời,
Bên kia đường, ta thấy “một cánh rừng đang mọc” !
Ở ĐÂY, MẸ MÃI LÀ BÓNG MÁT
(Một thoáng cảm nhận nhân ngày làm phép tượng “Đức Mẹ Thuỷ Điện Đăkre”- 25.01.2021) Trên kênh truyền hình VTV8 phát ngày 24.9.2019, BTV Đức Chung đã có một thiên phóng sự mang tựa đề “LẠ LÙNG THUỶ ĐIỆN ĐĂKRE” để vinh danh một công trình thuỷ điện của tập đoàn Thiên Tân Group, một trong số hiếm hoi,…
VIÊN NGỌC QUÍ TRONG CUỘC ĐỜI
Chúng em chân thành cảm ơn Sr.Hồng Quề và chị Phương Khanh đã cho chúng em những bài học bổ ích. Chúng con xin tri ân Đức Cha Mattheo, Cha Tổng đại diện Giu-se, quý Cha đồng hành đã tạo điều kiện cho chúng con có cơ hội giao lưu học hỏi. Đặc biệt, chúng con xin tạ ơn Chúa vì Ngài đã tạo dựng nên chúng con thật kì diệu và yêu thương chúng con cách lạ lùng. Chúng con nguyện quyết tâm canh tân, đổi mới bản thân để sống xứng đáng hơn với ân huệ Chúa ban.
CHỊ TÔI CHÂN LẤM TAY BÙN
Thật vậy, nào chẳng phải mỗi tâm hồn là một mảnh ruộng đó sao ! Mùa lúa Đông Xuân chỉ có thể vàng đồng, nặng hạt, nếu hôm nay những mảnh ruộng Làng Sông được sửa dọn kỹ càng. Cũng thế, niềm vui và ân sủng Giáng Sinh sẽ tràn trào, nếu hôm nay mảnh đất tâm hồn của mỗi người chúng ta được sửa dọn đúng mức.
TẢN MẠN “THUYỀN, BIỂN” VÀ ĐỜI TU
Như chiếc thuyền nan chòng chành trên sóng nước, như biển cả bao la với muôn ngàn con sóng vỗ…, cuộc sống đời tu luôn đối diện với những khó khăn trở ngại, thất bại lo âu, thiếu cảm thông, thiếu cậy trông tin tưởng vào Chúa, và lắm lúc cũng ngả nghiêng theo từng cơn sóng… Chính trong những lúc như thế, người tu sĩ luôn biết nhận ra sự hiện diện của Chúa, và hãy để cho Chúa dẹp yên những giông tố bão bùng trong biển lòng của mình. Có như thế, mỗi ngày chúng ta sẽ bình yên bước đi trên sóng nước bằng chính chiếc thuyền đời của mình với một niềm tin yêu phó thác vào tình yêu thương quan phòng của Chúa.
CHO TÔI MƯỢN NỤ CƯỜI EM NHÉ
Cho tôi mượn nụ cười em nhé,
Người ăn xin chờ mãi bên đường.
Một thoáng nhìn thôi cười rất nhẹ,
Mà sao lòng bỗng nhẹ đau thương !
TRÊN ĐỈNH BÌNH YÊN
Đêm nay Ngài có nghe vang vọng tiếng kinh cầu,
Của bướm, của ong của bao loài giun dế…?
Của những con cu xanh,
Lẫn trốn tận rừng xa khe khẽ,
Đợi bình minh lên, dâng về Ngài một khúc ca kinh…!
Lời nguyện cầu còn lại “trên đỉnh bình yên” !
CHUYỆN “CON QUỶ” VÀ TẤM LÒNG NGƯỜI CHA
Tôi không thể tưởng tượng nổi con trai mình sẽ như thế nào nếu biết việc này. Mặc dù cô ấy đã xử tệ với tôi, nhưng tôi cũng phải ghi nhận rằng cô ấy từng tốt với mình, và còn con trai yêu dấu của tôi nữa. Vì vậy tôi đành phải nói dối con về con quỷ đó …”
“PHÂN BIỆT CHỦNG TỘC” HAY “TÔN THỜ BẢN THÂN”
Xét một cách sâu hơn nữa, gốc gác của não trạng đó chính là thứ tư duy tự lấy mình làm quy chuẩn cho mọi giá trị. Nói cách khác, đó là kiểu não trạng tự đặt mình thay cho vị trí của Thượng Đế, hay tự tôn thờ bản thân. Quả vậy, nếu thật lòng có đức tin vào Thiên Chúa, chúng ta phải thực sự nghiệm thấy sự bình đẳng của mỗi nhân vị, bởi tất cả đều được tạo dựng và mang hình ảnh của Người; vì thế, ở mức nào đó, có thể nói rằng đối diện với một con người là ta đang đối diện với Thiên Chúa.
MỘT THUỞ “HOÀNG KIM”
Cuộc đời như bóng trăng qua núi,
Hết trăng non đến độ trăng rằm.
Một thoáng trăng lên rồi trăng lặn,
Lơ lửng hồi nào chợt mất tăm.
GÁNH RAU VÀ VỐN LIẾNG CỦA MẸ
Nhà mình hôm nay vừa hết gạo,
Mẹ gom sau vườn chút rau quê,
Dẫu biết “cách ly” đành xuống phố,
Có thể chiều nay mẹ không về !
NỐT NHẠC TRẦM ẨN KHUẤT
“Tiếng Rao Việt Nam”,
Những nốt nhạc trầm trải những nghìn năm bão bùng giông tố,
Vẫn vang lên,
Qua xóm, qua thôn, qua muôn vạn góc phố con đường.
Qua nắng hạ, mưa đông, qua sáng sớm, đêm trường…
Âm thanh huyền thoại,
Của những “nhạc sĩ” buôn gánh bán bưng ẩn khuất,
Vâng, “Tiếng Rao”,
Những nốt trầm làm nên “bản đại hoà tấu đời kiệt tác” !
EM VÀ CHIẾC TÀU KHÔNG BẾN ĐỖ
Những chiếc tàu đời em, không bến chơi vơi,
Nên chớ vội “ra khơi” và hãy khoan bước xuống.
Đợi anh một ngày mang “chiếc bùa vô lượng”,
Xây đất bằng, bạt núi lấp sông,..