Cảm nhận đức tin, Cảm nhận lẽ nhân sinh, Góc nhìn văn hoá, Thơ - Nhạc

TRÀ CÂU… EM BÂY GIỜ SỐNG LẠI

“Môt thời để giết chết, một thời để chữa lành; một thời để phá đổ, một thời để xây dựng” (Sách Giảng Viên 3,3).

Chút cảm nhận về ngày đại lễ Cung Hiến và Khánh Thành Nhà Thờ Trà Câu – 19.7.2023.

Từ bao ngàn năm trước,

Sách Giảng Viên đã nói đúng về em !

Vâng, Trà Câu ơi,

“Có một thời”, em ngập ngụa bóng đêm,

“Có một thời” còn lại nơi em là điêu tàn đổ vỡ…

Một thời mà…

tuổi xuân em gánh chất chồng dang dở,

hàng cau ngã gục, sông lau lách, đồng hoang…

thay vì áo mới, pháo hoa những mùa xuân sang,

Là thấp thỏm hoang mang đợi… tin buồn, pháo kích…

Một thời mà…

Viên đạn vô tình ghim trên ngực,

Để cô thôn nữ đáng yêu chợt hóa thành cổ tích !

Để chàng thanh niên bỗng dưng tàn phế giữa đời trai…

Để tiếng chuông nhà thờ im bặt suốt tháng năm dọc dài,

Vâng “có một thời” để Trà Câu em lụi tàn phá đổ !

Nhưng rồi, lại đã có một thời,

Như “cánh cò lạc vào giấc mơ” duyên nợ,

Một thời để em chợt tìm thấy mùa xuân !

Một thời để ngọn đòng đòng chợt thỏ thẻ bâng khuâng,

Và cánh đồng hoang chợt thơm mùa lúa mới !

Vâng, Trà Câu hôm nay bỗng dưng em mới rợi,

Phải có một thời để sống lại, để đắp xây !

Để con nước trên sông giờ lại đong đầy,

Để hàng cau bây giờ giữa hoàng hôn đứng thẳng…

Một thời,

Để tiếng chuông nhà thờ xua tan mùa thinh lặng,

Gọi những bước chân về sum họp tiếng cầu kinh.

Một thời của yêu thương, huynh đệ, hòa bình…

Vâng, Sách Giảng Viên nói đúng:

“Có một thời để Trà Câu chết đi và bây giờ sống lại” !

Sơn Ca Linh (23.7.2023)