Bạn học của tôi, học trò của tôi đừng quên nhé
Dẫu bây giờ mùa đông tóc bạc phơ
Một thuở học trò một mái trường xưa…
20 tháng 11, với tôi, ngày học trò thương nhớ !
Danh mục: Góc nhìn văn hoá
CÁNH CỬA TINH THẦN VÀ HƠI THỞ THÁNH LINH (hay Giáo huấn của Hội Thánh về văn học nghệ thuật)
“Các nghệ sĩ thân mến, quý vị đã quá rõ có nhiều sự thúc đẩy, từ trong hay từ ngoài, có thể gây hứng cho quý vị thi thố tài năng. Nhưng bất cứ sự cảm hứng chân chính nào, cũng đều cưu mang phần nào “hơi thở” mà “Thánh Thần Sáng Tạo đã từng dùng để đỡ nâng công trình sáng tạo ngay từ thuở ban đầu”.
TRÀ CÂU… EM BÂY GIỜ SỐNG LẠI
Một thời mà…
Viên đạn vô tình ghim trên ngực,
Để cô thôn nữ đáng yêu chợt hóa thành cổ tích !
Để chàng thanh niên bỗng dưng tàn phế giữa đời trai…
Để tiếng chuông nhà thờ im bặt suốt tháng năm dọc dài,
Vâng “có một thời” để Trà Câu em lụi tàn phá đổ !
BỐ CÓ CON, CON CÓ BỐ
Thương kẻ cút côi chưa được một lần kêu tên bố,
Xót phận thân già chẳng có khi nào gọi tiếng con !
Nếu thiếu cội già rừng cây sẽ thiếu những chồi non,
Mái ấm vắng cha mùa xuân không mặt trời thiếu nắng !
DÒNG SÔNG ĐÓ CÓ CHA
Nhưng có lẽ, chỉ khi đến tận nơi đây, đến bên dòng sông này, chúng ta mới thật sự cảm nhận được vùng đất này, không gian này, những tên gọi này… rất gần, rất quen, rất ý nghĩa và mang rất nhiều ký ức. Thật vậy, chính tại thành phố cổ Ayutthaya này, với dòng sông Chao Phraya êm đềm lặng lẽ, với ngôi thánh đường cổ kính trang nghiêm, là nơi có cha chúng ta, Đức cha Lambert, đang nghìn thu yên nghỉ. Vì thế, hình như tất cả nơi đây đều “đã hóa tâm hồn” để chúng ta đều trở nên những người “bà con ruột thịt” !
ĐỐ MẦY !
Đố mầy thế giới hôm nay,
Chiến tranh lại tiếp diễn hay hoà bình ?
Dễ òm, sứ điệp Giáng Sinh,
Hoà bình dưới thế khi tình lên ngôi…
CHỊ CÒN NỢ EM !
Và các em,
Những mầm xanh mang mộng đời diễm lệ,
Các em hỏi: “Chị có buồn không” ?
Buồn; vì chị mang bao món nợ lòng…
Chị nợ em,
Nợ nghĩa, nợ tình, nợ ân hồng của Chúa !
ĐÃ NHÌN THẤY ÁNH SÁNG
Và nếu Ngôi Lời Nhập Thể là “Ánh sáng chiếu vào nơi tăm tối” (Ga 1,5), thì khởi từ đêm “ánh sáng huyền diệu của Giáng Sinh” nầy, cộng đoàn giáo xứ Cù Và mang lấy sứ mệnh “anh em là ánh sáng cho trần gian” (Mt 5,14) để chiếu tỏa ánh sáng và Tin Mừng Giáng Sinh trên vùng đất vốn đã một thời chìm trong u tối, để kêu mời muôn dân tìm về ánh sáng chân thật, như dự báo ngày nào của ngôn sứ Isaia: “Chư dân sẽ đi về phía ánh sáng của ngươi, vua chúa hướng về ánh bình minh của ngươi mà tiến bước. Đưa mắt nhìn tứ phía mà xem, tất cả đều tập hợp, kéo đến với ngươi: con trai ngươi từ phương xa tới, con gái ngươi được ẵm bên hông” (Is 60,3-4).
NƯỚC BẠC
Nên mỗi mùa nước bạc ta nghe lòng xao xuyến,
Nước bạc bây giờ liệu có khác ngày xưa ?
Có còn không hương cá đồng, mắm cua chua… ?
Hay chỉ có nỗi lo…xả lũ, vỡ đê, sa bồi thủy phá…!
VẤN VƯƠNG MÙA CÁC ĐẲNG
Cội sao già hát vi vu,
Chuồn chuồn vụt cánh xa mù mù sương.
Mỗi mùa Các Đẳng vấn vương,
Đủ đâu duyên nợ khói hương nghĩa tình !
GIỌT NƯỚC MẮT ĐỒNG TRINH
Ước gì, trên hành trình dâng hiến, mỗi người chúng ta luôn ý thức được giá trị cao quý của những giọt nước mắt trong sứ mạng của mình. Dẫu rằng, khi lựa chọn đi trên con đường ấy, đôi lúc chúng ta phải rơi lệ; nhưng đừng quên, những dòng lệ của người tu sĩ luôn luôn là giọt lệ của hy sinh, thanh khiết, nguyện cầu, mạnh mẽ và dứt khoát…
ĐỊNH HƯỚNG VĂN HỌC TRONG MỤC VỤ TRUYỀN GIÁO THỜI ĐẦU TẠI VIỆT NAM
Thế nhưng, con sông dòng suối nào cũng đều có cội nguồn để xuất phát. Nếu thực sự có một “Dòng Văn Học Công Giáo đương đại”, thì chắc chắn phải có một “cội nguồn của Dòng Văn Học” đó. Chính vì thế, trước khi quý vị bàn chuyện “văn học Công Giáo đương đại”, xin cho phép tôi được một chút “ngược dòng thời gian”, tìm về cái cội nguồn của “dòng sông tinh thần” đó; hay nói cách khác, trở về cái thuở mà “Hạt giống Lời Chúa” lần đầu tiên được gieo xuống trên mảnh đất Việt Nam này để xem thử “Cha Ông chúng ta đã vận dụng làm sao cái khí cụ văn học, văn hoá trong công cuộc rao giảng Tin Mừng”; hay nói cho có vẻ “trường lớp” một chút, thì đó là “ĐỊNH HƯỚNG VĂN HỌC TRONG MỤC VỤ TRUYỀN GIÁO THỜI ĐẦU TẠI VIỆT NAM”.
MỘT DANH NHÂN VĂN HOÁ BỊ LÃNG QUÊN – CHA LAURENT EMMANUEL HUỲNH VĂN LÂU
Phần lớn cuộc đời linh mục, cha Laurent làm việc ở vùng Dinh Cát. Lúc đầu cha đặt trụ sở chính tại làng Dương Lệ Văn, nay thuộc xã Triệu Thuận, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Năm 1725, cha đặt trụ sở tại Bố Liêu, nay thuộc xã Triệu Hòa, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Cuối năm 1732, cha lâm bệnh, được cha Jean de La Court ban bí tích xức dầu. Ngài được chuyển đến Phủ Cam, Huế để cứu chữa nhưng không qua khỏi. Một đoàn giáo dân đông đúc không kể xiết đưa xác ngài về an táng tại nhà thờ Bố Liêu
“CHỊ CHẾT” ĐẸP MÀ TA !
Nên, giữa mùa Covid hôm nay
mạnh mẽ lên, bình tâm, nào anh em bạn hữu,
Có xót xa những vẫn tràn hy vọng tin yêu.
Có đắng cay nhưng giữ trọn “vẻ diễm kiều”,
Của những người con thuộc “gia đình ánh sáng” !
NẾU ANH CÓ THỂ SỐNG, HÃY QUAY LẠI THĂM CÁI CÂY NÀY
Và trên thế giới này, tôi kính phục nhất một kiểu người mà trong hoàn cảnh ác liệt và tồi tệ, họ thà chấp nhận gánh nặng trên vai và bước tiếp thay vì sống vô trách nhiệm, để mặc đời muốn trôi đến đâu thì đến!
THIÊN ĐƯỜNG NẦY MƠ ƯỚC BAO LÂU
Ước khói lên xanh đầu làng tháng Chạp,
Hương bánh xèo, mùi thịt chó quê ta.
Xóm dưới làng trên đi giẫy mả ông bà,
Chén tạc chén thù râm ran ly rượu gạo…
CÁI CHẾT ĐÃ TRỞ THÀNH “CAO GIÁ”
Vâng, dẫu cuộc sống tầm thường, lầm than, vất vả…
Dẫu nghèo hèn, tiểu tốt vô danh…
Dẫu phải chết…,
xin chọn chết vì yêu thương,
chết với nụ cười trên môi toả sáng… !
DỌC BỜ SÔNG THOA
Con sông vẫn ngàn đời im lặng ! Nhưng hình như dọc bờ sông Thoa, những cây cỏ dại, những bụi sậy lau…, đang thỏ thẻ những “câu chuyện dòng sông”, trong đó, hình như có câu chuyện: một số người đã bỏ mạng ở đây đang khi còn mang cây thập giá trên ngực !