Cảm nhận đức tin, Thơ - Nhạc

MỖI ĐỘ THÁNG NĂM VỀ !

(Kính tặng những anh em chịu chức linh mục vào dịp tháng 5)

Con đường thuở ấy sao xa lạ,

Chỉ thấy người đi cũng bước theo.

Có biết đâu tiếng Người vang gọi,

Giữa mênh mông một cõi quê nghèo !

 

Ta đi buổi sáng mùa thu ấy,

Giã từ trong một nỗi xuyến xao.

Mẹ dấu giọt buồn không ai thấy,

Mà tim ta nhịp cứ nôn nao !

 

Con đường đó xuôi theo năm tháng,

Vượt qua ngàn vạn nẻo lao lung,

Khói lửa chiến tranh và bom đạn,

Xa tuổi thơ và mất cả quê hương.

 

Có những lúc đường qua đêm tối,

Mịt mù che khuất nẻo tương lai.

Cứ ngỡ thôi bây giờ đứng lại,

Chọn nẻo thường lối dễ như ai !

 

Đường trần gian sao giờ vui lạ,

Một mối tình một mái riêng tư,

Một cõi thênh thang trời hạnh phúc,

Cứ giã từ đi cứ giã từ !

 

Nhưng rồi vẫn tiếng ai giục giã,

Theo lộ trình xưa cứ tiến lên,

Bỏ lại sau địa đàng thuở ấy,

Lầm lũi theo tiếng gọi vô hình.

 

Rồi có một ngày như xuân lại,

Trời bỗng reo hò đất trỗ hoa,

Đường lênh cung thánh sao huyền hoặc,

Những bước chân giờ ngập tiếng ca.

 

Ngài đã chọn ta Ngài đã chọn,

Mặc đời ta cát bụi yếu hèn,

Cho dẫu đôi lần ta lẫn trốn,

Vẫn tìm ta dẫn lối đi lên.

 

Mỗi độ tháng năm về lại nhớ,

Nẻo đường ơn gọi dẫu xa xôi.

Chỉ thấy cả một đời mắc nợ,

Nợ tình yêu mang cả một đời !

 

Sơn Ca Linh (2018)