Cảm nhận đức tin, Chia sẻ Lời Chúa, Tài liệu Phụng Vụ

MỘT MAI SẼ KHÔNG LÀM CÁT BỤI

Gợi ý suy tư và cầu nguyện với sứ điệp Phụng vụ Chúa Nhật 32 TN C 2019

Cho dù ai cũng đều hiểu cái chết như là một thành phần bất khả phân ly của cuộc đời một con người, một định phận tất yếu của kiếp nhân sinh, thì hầu như ít có ai lại dửng dưng, bình thản khi đối diện trước cái chết. Trong những ngày vừa qua, trên toàn thế giới, và đặc biệt, trên mảnh đất Việt Nam nầy đâu đâu cũng xúc động, buồn thương cho số phận của 39 người (phần đông thuộc Nghệ An, Hà Tỉnh) bị chết lạnh trong container tại Vương quốc Anh, trong một chuyến nhập cư bất hợp pháp đầy chua xót kinh hoàng.[1]

            Nếu đặt “cái chết” hay “sự chết” trong viễn tượng “Lịch sử cứu rỗi”, thì chúng ta có thể nói được rằng “chết” chính là “mức án nặng nề nhất” mà Thiên Chúa đã dành cho loài người khi tổ tông phạm tội: “Ngày nào ngươi ăn, chắc chắn ngươi sẽ phải chết” (St 2,17).

            Nhưng cho dù thế, trong kế hoạch cứu độ muôn đời của Thiên Chúa tình yêu, thân phận con người lại không khép lại với cái chết, và cuộc sống tại thế cũng chẳng là đích đến cuối cùng. Và đó chính là nội dung của sứ điệp Phụng Vụ Chúa Nhật hôm nay được chuyển tải cách sống động và rõ nét đặc biệt qua hai trích đoạn Lời Chúa:

Bài đọc 1 : Trích sách Ma-ca-bê-ô quyển II: Kể lại lòng dũng cảm của 7 anh em người Do Thái đối diện với cuộc tra tấn dữ tợn trong cuộc bách hại thời vua An-ti-ô-khô, cùng với lòng trông cậy vững vàng của họ vào cuộc sống vĩnh hằng mai hậu dành cho những ai trung tín với lề luật của Thiên Chúa, như lời tuyên xưng dõng dạc của người con thứ tư: “Thà chết vì tay người đời đang khi dựa vào Lời Thiên Chúa hứa mà hy vọng sẽ được Người cho sống lại. Còn vua, vua sẽ không được sống lại để hưởng sự sống đâu” (BĐ 1).

trích đoạn Tin mừng Lu-ca trình thuật cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu và nhóm Saducêô, một cánh tôn giáo Do Thái thời Chúa Giêsu không tin vào sự sống lại. Nhóm nầy bày đặt ra câu chuyện “một vợ bảy chồng” để bắt bí Chúa Giêsu về niềm tin sống lại. Và Ngài đã đập tan những luận điệu xuyên tạc sự sống lại ở đời sau của họ. Ngài khẳng định chân lý về cuộc sống vĩnh hằng, một cuộc sống được thăng hoa, biến đổi để trở nên “con cái của Thiên Chúa”, “con cái của sự sống lại.”: “Quả thật, họ không chết nữa, vì được ngang hàng với các thiên thần. Họ là con cái Thiên Chúa, vì là con cái sự sống lại” (TM).

            Không phải chỉ chúng ta, những Kitô hữu, hay chỉ những ai có tôn giáo mới tin và bàn  đến chuyện cuộc sống sau cái chết, về thế giới bên kia, mà gần như hầu hết mọi người trong nhân loại đều tin có một cuộc sống khác, một cuộc sống bên kia thế gới nầy.

            Thế nhưng, đích điểm của niềm trông cậy vĩnh hằng của chúng ta, hạnh phúc vĩnh cửu mai hậu mà chúng ta đang tiến về, quê hương Nước Trời mà chúng ta đang nỗ lực dựng xây lại không bao giờ là một cõi vu vơ, hão huyền, sắc sắc không không như một lời ca dao của người xứ Huế mang đậm ý tưởng “sắc không” trong giáo lý Phật Giáo về nhân sinh quan:

“Trăm năm trước thì ta chưa có.
Trăm năm sau có cũng như không
Cuộc đời sắc sắc không không
Trăm năm còn lại tấm lòng từ bi”;

hay lãng đãng mơ màng như ca từ trong nhạc phẩm “Một cõi đi về “ của Trịnh Công Sơn: “Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ. Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà…”.

            Với chúng ta, những người kitô hữu, những môn sinh của Đức Kitô, Đấng đã sống lại từ cõi chết, thì ở bên kia thế giới nầy, ở đích điểm của cuộc hành trình tiến về vĩnh cửu, ở cội nguồn hạnh phúc của chúng ta lại là một CON NGƯỜI, MỘT NGÔI VỊ: Một Thiên Chúa tình yêu, Một Mục Tử tốt lành dẫn chiên về bên suối mát, một Người Cha thương yêu đang ngóng đợi con về, một bạn đồng hành đang thân thương sánh bước Emmau, một “Thầy đây đừng sợ” đang dẹp tan cuồng phong bão táp để đưa thuyền về bến đỗ bình yên

            Vâng Thiên Chúa của chúng ta, Đức Kitô của chúng ta không phải chỉ đứng đợi mà là đang đi tới, đang trở về, đang tuôn tràn ân sủng như tư tưởng của thư thứ 2 Thánh Phao lô gởi tín hữu Thê-xa-lô-ni-ca: “xin chính Chúa chúng ta là Đức Giêsu Kitô, và xin Thiên Chúa là Cha chúng ta, Đấng yêu thương chúng ta và đã dùng ân sủng mà ban cho chúng ta niềm an ủi bất diệt và niềm cậy trông tốt đẹp” (BĐ 2)

Lời động viên của Thánh Phao-lô dành tín hữu Thê-xa-lô-ni-ca hãy vững lòng trông cậy đợi chờ ngày Chúa đến vẫn còn nguyên giá trị đối với mỗi người chúng ta hôm nay, những kẻ đang đánh cuộc đời mình trong niềm tin vào Đức Kitô phục sinh…

            Tuy nhiên, sống chiều kích vĩnh cửu trong giữa đời thường ô trọc hôm nay không phải lúc nào cũng dễ dàng, cũng êm trôi. Bởi vì, khi đối diện với những vấn nạn mang chiều kích vĩnh cửu của phận người như: Có không thiên đàng, hỏa ngục? Có không hạnh phúc vĩnh hằng? Có không thế giới bên kia?…và những thực tại đó nó như thế nào?… thì đã có không ít người hoặc đã quay lưng chạy trốn hoặc bực bội khước từ.

Quả thực, đối với nhiều người: cuộc sống đời thường là trên hết, hưởng thụ là cần thiết nhất, thành công, phương tiện, hưởng thụ…là ưu tiên số một. Mọi thứ khác chẳng đáng quan tâm. Nếu nhóm tôn giáo Sađucêô cách đây 2000 năm không tin ở sự sống lại “một cách lý thuyết” như Tin Mừng hôm nay trình thuật, thì cũng y như vậy, trong xã hội loài người hôm nay, xem ra việc khước từ niềm tin sống lại gần như là sự trốn chạy của đám đông, là sự tránh né của tập thể, để tìm sự hưởng thụ vội vã, cuống cuồng những giá trị trần tục trước bao nhiêu đe doạ thường xuyên của những bấp bênh, giới hạn và nhỏ nhoi của cuộc đời tại thế, như cách diễn tả trong bài thợ “Vội” tìm thấy đâu đó trên mạng:

Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa

Vội vàng sum họp vội chia xa.

Vội ăn, vội nói rồi vội thở

Vội hưởng thụ mau để vội già.

Vội sinh, vội tử, vội một đời

Vội cười, vội khóc vội buông lơi.

Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!

Vội vã tìm nhau, vội rã rời…

            Dĩ nhiên, trong cái xã hội bon chen quay cuồng và đánh cược cuộc đời trên những giá trị phù vân, thì cũng có những phản tỉnh, những cảm nghiệm về cái phôi phôi pha tạm bợ của kiếp người để khắc khoải đi tìm một cuộc sống có ý nghĩa như được phản ảnh qua bao nhiêu tác phẩm văn học, nghệ thuật, thi ca, âm nhạc…, mà nếu chọn một câu từ nào đó để diễn tả, chúng ta có thể chọn những ca từ sau trong bài Cát Bụi của nhạc sĩ Lê Dinh: “Sống trên đời này tựa phù du có đây lại rồi mất. Cuộc sống mong manh xin nhắc ai đừng đổi
trắng thay đen. Nào người sang giàu đừng vì tham tiền bỏ nghĩa anh em. Người ơi xin nhớ cát bụi là ta …mai này chóng phai. Người nhớ cho ta là cát bụi trở về cát bụi. Xin người nhớ cho…”

            Nhưng, dù là như thế, nếu không có niềm tin vào một một “quê hương vĩnh hằng”, một “đích điểm vững vàng” cho cuộc hành trình nhân sinh, thì những trăn trở, khắc khoải đó cũng chỉ dừng lại ở bến bờ của cát bụi mênh mông hão huyền: “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, Để một mai tôi về làm cát bụi. Ôi cát bụi mệt nhoài, Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi…Cụm rừng nào lá xác xơ cây, Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy. Ôi cát bụi phận này, Vết mực nào xóa bỏ không hay…” (Cát bụi của TCS).

            Không, người Kitô hữu chúng ta “một mai sẽ không làm cát bụi”“sẽ sống lại làm một với Đức Kitô…Đấng sẽ biến đổi thân xác hư hèn của chúng ta nên giống thân xác sáng láng của Người”. (Rm 6,8 ; Pl 3,21)

            Và một khi đã trang bị cho mình một niềm tin vững chắc như thế, một niềm trông cậy vững vàng như thế, thì sống giữa thế gian nầy, cho dù “gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo…thì cũng không thể tách người Kitô hữu chúng ta khỏi tình yêu Đức Kitô” (Rm 8,35).

            Tóm lại, vào những ngày gần kết thúc năm phụng vụ, sứ điệp Lời Chúa mời gọi chúng ta sống đức “Trông cậy” một cách vững vàng, sống niềm hy vọng sẽ được hưởng hạnh phúc bất diệt trong vương quốc của Thiên Chúa, vương quốc của sự phục sinh. Đó chính là tiêu đích cho cuộc sống hôm nay: sống là để chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa đời đời. Sống chính là cuộc hành hương đi về vĩnh cửu. Sứ điệp nầy lại được vang lên trong những ngày của tháng “Các đẳng linh hồn” sẽ là một nhắc nhớ mỗi người chúng ta đừng quên số phận của những anh chị em đang được thanh luyện trong luyện ngục, và sốt sắng cầu nguyện cho họ để họ sớm được hưởng phúc thiên đàng. Và chúng ta cũng đừng quên, chút nữa đây, Tấm bánh là Thân mình Đức Kitô được bẻ ra để trao ban cho chúng ta như quà tặng tuyệt vời nhất, như lương thực trường sinh cao quí nhất, và là một bảo đảm vững chãi nhất để dẫn chúng ta tiến bước về quê hương bất diệt. Vì chính Ngài đã dạy: “Ai ăn và uống máu tôi, sẽ được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết” (Ga 6, 54).

 

Trương Đình Hiền

[1] Xem bản tin tại đây: https://vnexpress.net/thoi-su/danh-tinh-39-nguoi-tu-vong-trong-container-duoc-cong-bo-4009474.html?vn_source=Folder&vn_campaign=Box-XemNhieuNhat&vn_medium=Item-1&vn_term=Desktop&vn_thumb=0