Cảm nhận đức tin, Chia sẻ Lời Chúa, Thơ - Nhạc

NHỮNG ĐỨA CON KHÔNG CHỊU VÀO NHÀ

(Chút cảm nhận về “hai người con” trong dụ ngôn “Người Cha nhân hậu” – Lc 15,11-32)

Đã khá lâu rồi,

“Căn nhà từ đường” bỗng dưng quạnh quẽ…

Sáng lên chiều xuống… “Ông” lại một mình!

“Người cha già” ôm nỗi buồn lặng thinh,

Khi những thằng con lạc loài biến đi đâu mất…

Thằng con trưởng,

Suốt ngày, lên đồng cạn xuống đồng sâu tất bật,

Bước về nhà lúc nào cũng mang “bộ mặt đám ma”,

Nhất là từ khi, thằng em chết tiệt lìa mái nhà cha,

Ôm nửa gia tài đi “bụi đời” mất dạng…

Căn nhà xưa đã một thời đông vui rỡ rạng,

Chẳng những trong nhà mà lối xóm cũng chung chia.

Tiếng cười, khói hương, hoa quả… đầm đìa,

Gương ấm êm tiếng thuận hòa ba xa từ dạo ấy…

Bây giờ, ngõ trước, sân sau… không bóng người qua lại,

Dõi mắt xa xăm, “Ông” suốt ngày thui thủi một mình.

Một mình ăn, một mình uống, một mình thầm thĩ đọc kinh

Đợi thằng con lớn, nhớ thằng con hoang, tuổi già mòn mỏi…

Rồi thời gian trôi, mắt mờ chân xiu, “Ông” vẫn cứ ra đầu ngõ,

Hết đợi con trưởng về lại ngóng đứa con thứ đi hoang.

Cứ mong một ngày, ngày yên vui đoàn tụ huy hoàng,

Như cái thuở “cha con”, “anh em” thuận hòa đằm thắm!

Rồi bỗng dưng, trên con đường làng thoáng bước chân chầm chậm…

“Không lẽ… không lẽ con của ta đang chợt trở về”?

Dụi mắt, nhón chân… “đâu phải chỉ là cơn mê,

Thật đây rồi, đứa con rứt ruột mà ta đêm thương ngày nhớ!”

Nhưng “bước vô nhà cha” bây giờ sao… ngờ ngợ!

Đã trót dại đi hoang… nên đâu còn mặt mũi nào…

Hay cứ ở ngoài… từ từ sẽ tính sau…

Nhưng “ai học được chữ ngờ” của “tình cha” như Tin Mừng đã kể…

Và thằng con trưởng… hậm hực một mình dậm chân lặng lẽ,

Cũng chẳng muốn bước vào cánh cổng “nhà cha”!

Càng tức tối giận hờn… khi nghe yến tiệc đàn hát xướng ca…

Mừng “thằng đi hoang”… trở về với thân tàn ma dại!…

Vâng,

chuyện “những thằng con không muốn vào nhà” vẫn còn mãi mãi…

Không vào vì mặc cảm thân phận một đời tội lỗi xấu xa,

Không vào vì đánh mất tình anh em ruột thịt và cả “tình cha”

Kẻ đi hoang, kẻ ở nhà… đều là những đứa con “mắc dịch”!

Ta chợt thấy ta trong hình ảnh của những đứa con “chết tiệt”!

Làm sao không nhiều lần đã “bỏ nhà cha lêu lổng đi hoang?”

Làm sao không là “ở trong nhà mà kiêu ngạo cuồng ngông?”

Chẳng hề yêu cha và đánh mất tình anh em ruột thịt!

Nhưng không sao, vẫn còn cha, vẫn con tình yêu tha thiết,

Còn vòng tay giang rộng, còn lời yên ủi vỗ về…

Còn mái nhà cha, cửa vẫn mở, ngõ vẫn đợi chờ… qua cơn mê,

Để ta bỏ lại…

mà bước vào nhà cha nhấp chén rượu mừng Phục Sinh rạng rỡ!

Sơn Ca Linh (Tuần 3 MC 2024)