THANH GƯƠM VÀ ÁNH LỬA

,

(Một chút suy tư và cảm nhận từ lễ Dâng Chúa vào đền thánh)

THANH GƯƠM VÀ ÁNH LỬA
(Một chút suy tư và cảm nhận từ lễ Dâng Chúa vào đền thánh)
 
Nếu lật lại,
Từng trang nhật ký ngoằn ngoèo của hành trình Cứu Độ,
Hay đào bới,
Trong bộn bề ký ức của Hội Thánh xuyên suốt 2000 năm,
Sẽ gặp
Khi thì lấp loáng đâu đây hình ảnh của thanh gươm,
Và có lúc, rực rỡ vinh quang của huy hoàng ánh lửa !
 
Lưỡi gươm của những thử thách niềm tin chan chứa
đã từng làm trĩu nặng
đôi vai gầy của Tổ phụ A-bra-ham
Khi chuẩn bị sát tế con
Đứa con một dấu yêu, trên đồi Moriah.[1]
Lưỡi gươm từng làm buốt đau se thắt,
trái tim người cha, Thủ lãnh Yep-te,[2]
Phải giữ trọn lời nguyền khi vừa mới trở về,
Chấp nhận của lễ hy sinh chính người con gái !
Lưỡi gươm từng làm tái tê trái tim người mẹ,
Khi một ngày phải chứng kiến cuộc tử đạo của cả 7 người con…[3]
 
Và hôm nay,
Để thi hành thánh luật vuông tròn,
Một người Mẹ đã đem con về dâng cho Thiên Chúa.[4]
Mới sáng sớm của bình minh cứu độ,
Mà đã xuất hiện nguyên hình một lưỡi gươm.
Lưỡi gươm xuyên thấu trái tim,
Của một một người
Mà mới đó đã được xưng tụng là có phúc !
Và 33 năm sau đó,
trên đồi Canvê một chiều ô nhục,
Chính Bà Mẹ nầy,
Đã âm thầm chứng kiến
lưỡi gươm xuyên thấu trái tim con![5]
 
Nhưng từ đằng sau cái vẻ gớm ghê, dị hợm của thanh gươm,
Đã toát lên vẽ lung linh dịu dàng ánh lửa.
 
Ánh lửa của Giao ước và tình yêu cứu độ
đã bừng lên trong con tim cằn cỗi của Tổ Phụ Abraham,
Ánh lửa của niềm vui giải thoát khỏi ách nô lệ Ammon,
Đã xóa tan nổi đau và sợ hải của Yep-te Thủ lãnh.
Ánh lửa chiếu qua bụi lau
và trở thành cột lửa quang uy dũng mãnh,
Dẫn đưa dân Ít-ra-en trở về vùng đất của ước giao ![6]
Ánh lửa hy vọng của niềm tin vào cõi sống đời đời,
đã thắp sáng con tim và can đảm chọn lựa cái chết,
của người mẹ và 7 đứa con trung thành với thánh luật…


Và hôm nay,
Trên đôi tay già nua nhưng tha thiết ân cần
Ánh lửa chính là “Sự sáng cứu độ cho muôn dân”
Đã đến trong hình hài Giêsu bé bỏng
Trong “nghi thức đầu tiên” hiến dâng cuộc sống.
 
Ánh lửa đã bừng lên,
trong đêm dài của cụ già Simêon một đời trông ngóng
Để từ đây vĩnh viễn xóa tan đi bóng tối với ngục tù.
Ánh lửa sẽ soi đường mở lối vào đến tận thiên thu,
Để người thôn nữ Maria,
Quyết lên đường hôm nay,
trong hai tiếng xin vâng với trọn niềm tin yêu phó thác.
 
Vâng, cuộc đời của chúng ta,
Của những ai đã một lần
Gặp gỡ Đức Kitô trên vạn nẻo đường xuôi ngược,
Nhất là của những con người,
đã quyết chọn sống tu trì và dấn thân tiến bước,
Làm chứng tình yêu và thắp sáng u minh.
Thì mãi mãi mang theo hành trang bên mình,
thanh gươm báu chữ tình

để chịu đâm thâu và kiên trung chiến đấu,

với ngọn lửa Thánh Linh nóng bừng hồn hậu,

để rạng ngời soi dấu bước lên đường.
 
Vâng, thanh gươm và ánh lửa yêu thương,
Cho chị, cho anh và cho chúng ta hết thảy !
Simêon, Anna, Giuse, Maria…không trừ ai cả,
những con người,
đã một lần “thấy ánh quang cứu độ” bừng lên !
 
Sơn Ca Linh
 

[1] St 22,1-10

[2] Tl 11,29-40

[3] 2 Mac 7,1-41

[4] Lc 2,22-38

[5] Ga 19,31-37

[6] Xh 13,21-22