Cảm nhận lẽ nhân sinh, Thơ - Nhạc

THƯƠNG VẠT NẮNG CHIỀU

(Chút cảm nhận về một buổi chiều nơi tu viện Làng Sông)

Cỏ mùa đông hóa xanh xao,

Chiều lên nắng nhạt hanh hao đổ dài

Nhuộm hồng mái ngói rêu phai,

Nắng qua thấp thoáng dọc dài hành lang…

Cội sao già nắng xuyên ngang,

Trăm năm cổ thụ vết hằn còn vương!

Nhuộm vàng lên cả bờ tường,

Thương em thương cả con đường viện tu!

Tưởng mùa đông hóa âm u,

Nắng chiều xóa vết ngục tù héo hon!

Tưởng đời nối tiếp cô đơn

Nắng về mang chút màu son yêu đời…

Mùa đông xuân đã về rồi,

Chiều mang hạt nắng vãi ngời đồng xa.

Nghe vi vu thoảng xa xa,

Hàng sao thỏ thẻ lời ca lặng thầm.

Thiên đàng nào có lặng câm,

Viện tu đâu phải tối tăm tiêu điều.

Em mang hạt nắng tình yêu,

Thương em thương vạt nắng chiều làm sao!

Sơn Ca Linh (Chiều Làng Sông 13.12.2023)