Cảm nhận đức tin, Thơ - Nhạc, Truyện ngắn, giai thoại

TRÁNG SĨ LANG THANG

Nhân Mùa Chay – Tuần Thánh – Phục Sinh, xin giới thiệu “Kịch Thơ Tin Mừng” mang tên “TRÁNG SĨ LANG THANG”, để như một gợi ý suy tư và cầu nguyện.

TRÁNG SĨ LANG THANG

Kịch thơ Tin Mừng : Gợi hứng từ Tin Mừng Mt 25,31-46 

  • Tiến trình nội dung :

     Cảnh một   : Khởi đầu cuộc hành hương đi tìm Minh Chúa, Tráng sĩ gặp Đại đế Phá Luân và đã theo làm bầy tôi cho vị Đại Đế nầy.

     Cảnh hai    : Đại Đế Phá Luân khiếp sợ trước thần oai của Tướng Quỉ “Bê-en-dê-bút”, khiến Tráng Sĩ bỏ Đại Đế và theo làm đồ đệ cho Tướng Quỉ.

     Cảnh ba     : Bê-en-dê-bút trốn chạy trước Thập Giá của Đức Giê-su Ki-tô, sự kiện nầy đã đưa Tráng Sĩ vào cuộc hành hương đi tìm Vị Vua Giê-su Ki-tô, Đấng Cứu Thế.

     Cảnh bốn  : Trong cơn say và trước sự đui mù, phù phiếm của thế nhân, Tráng Sĩ ôn lại những nẻo đường tìm kiếm của mình và đã cảm nhận được sự bất lực của bản thân trong cuộc tìm gặp Đức Giê-su Ki-tô qua những nẻo đường do mình vạch ra.

     Cảnh năm  : Cuối nẻo hành hương, Tráng Sĩ mỏi mòn và bất lực. Bên bờ sông vắng, Tráng Sĩ trở về với yên lặng nội tâm. Từ lúc ấy, Tin Mừng Đức Ki-tô vọng về đã đưa Tráng Sĩ vào ánh sáng chân lý, vào cuộc gặp gỡ với Ngài mà cốt yếu đó chính là YÊU THƯƠNG 

  • Nhân vật :

– Tráng Sĩ

– Phá Luân Đại Đế

– Tướng Quỉ Bê-en-dê-bút

– Ông Từ giữ nghĩa trang

– Cô ca sĩ phòng trà và một số tay anh chị

– Tiếng vọng của Chúa Giê-su.

 

CẢNH MỘT 

*SÂN KHẤU : Cảnh bìa rừng vào một buổi hoàng hôn.

*NHÂN VẬT :Tráng sĩ, Phá Luân Đại Đế (Phá Luân) 

Tráng sĩ : (Xuất hiện một mình, vẻ trầm tư suy nghĩ như kẻ từ xa mới đến hay từ đâu mới về)

 

            Thế là đã hai mươi năm trời cách biệt,

            trần gian quả thật lắm đổi nhiều thay.

            Ngày ta ra đi những cụm thông nầy…

            còn thấp lắm, lơ thơ từng bụi nhỏ…

            Thế mà hôm nay…mịt mùng như thế đó…

(Ngồi xuống vẻ hoài niệm) :

            Ta, cả một đời ôn văn luyện võ,

            cả một đời giũa kiếm, mài gươm.

(đứng) :

            Hôm nay ngày hạ sơn,

            ta quyết đi tìm cho ra một minh chúa.

            Vâng, phải tìm cho ra một minh chúa,

            để gươm nầy được thoả chí bình sinh,

            và để ta đây,

            quyết một phen tang bồng hồ thỉ.

 

Phá Luân Đại Đế : (xuất hiện đột ngột như đang đi tuần tra, vừa ngạc nhiên vừa kiêu kỳ mai mỉa)

            Hừ ! tìm cho ra một minh chúa.

            Khá khen cho mảnh đất “khỉ ho cò gáy”

            mà cũng nẩy sinh một tên “khẩu khí cuồng si…”

Tráng sĩ : (quay lại tức tối) :

            Các hạ là ai ? đến đây có việc gì ?

            Lần đầu mới gặp chưa xưng danh tánh.

            Sao dám gọi ta là “một kẻ cuồng si”.

            Hãy nói ta nghe tên họ là chi ?

            Nếu không, hãy liệu mà cút đi cho khuất mắt.

Phá Luân :

            Ghê nhỉ ! miệng còn hôi sữa mà cũng đòi lên mặt.

            Rõ là bé con, có mắt cũng như mù.

            Đứng trước thái sơn

            mà cứ tưởng còn ngồi nơi đáy giếng. Khà khà, khà…

Tráng sĩ :

            A ! nếu nhà ngươi cãi lời sai khiến,

            thì đừng trách ta tàn nhẫn nghe chưa.

(rút gươm doạ vẻ tấn công)

            Thanh gươm nầy từ lúc hạ sơn,

            chưa hề nếm mùi tanh của máu…

            Hãy nói mau kẻo ta đưa hồn về chín suối.

Phá Luân :

            Khoan !

            Chưa biết ai sẽ đưa ai về chín suối.

            Nhưng có thật ngươi là kẻ mới hạ sơn ?

Tráng sĩ :

            Phải, là kẻ mới hạ sơn

            và cũng là người đầu tiên

            dạy ngươi một bài học đích đáng.

            Rút gươm ra chớ có dài lời.

Phá Luân :

            Mới hạ sơn chưa biết mùi đời,

            quả các hạ là “ngựa non háu đá”.

            Nhưng thôi, hãy căng tai mà nghe “tên lạ” :

            tên của ta chính là “Đại Đế Phá Luân”.

            Nghe rõ chưa ? Đại Đế Phá Luân !

Tráng sĩ :

            Nhà ngươi nói sao ? Ai là Phá Luân đại đế ?

            Không lẽ …không lẽ ngươi chính là…là…

Phá Luân :

            Chính là kẻ đang làm chuyển rung thế kỷ,

            và thu gọn địa cầu vào giữa bàn tay.

            Chính là kẻ mà khắp cõi đông, tây,

            ai nghe đến đều dập đầu bái lạy.

            Chính là kẻ chỉ vung tay một cái,

            ngàn hùng binh dẫm nát vạn đồng xanh,

            một tiếng phán ra xương trắng xây thành,

            máu chảy thành sông và muôn kẻ thù sấp mặt…

            Phá Luân đại đế chính là ta…kha…kha…kha…

Tráng sĩ :

            Trời !

            Kẻ hèn nầy thật hồ đồ đáng tội,

            có mắt mà chẳng khác chi mù,

            đứng trước thái sơn mà quả thật si ngu,

            chẳng khác chi “ếch ngồi nơi đáy giếng”.

Phá Luân :

            Là kẻ mới hạ sơn và lần đầu diện kiến,

            ta tha cho tội hống hách hồ đồ.

            Hãy đứng lên và cất kỹ gươm vô,

            rồi tuần tự muốn gì nói rõ.

Tráng sĩ :

            Thưa ngài, nếu quả thật ngài là Đại đế,

            thì thật là diễm phúc cho tôi.

            Vì đã từ lâu tôi nguyện một đời,

            là quyết phải tìm cho ra một minh chúa.

Phá Luân :

            Tìm cho ra minh chúa ? Hừ !

            Mà ngươi tìm cho ra minh chúa để làm chi ?

Tráng sĩ :

            Thưa Đại đế chẳng giấu làm gì.

            Đã từ lâu kẻ hèn nầy ấp ủ :

            muốn hiến đời trai để làm nên đại sự,

            muốn sống một cuộc đời trôi nổi hùng anh,

            muốn đôi tay nầy hùng dũng đua tranh,

            muốn cột hẵn đời tôi theo những vì sao lý tưởng.

Phá Luân :

            Thế thì nhà ngươi hãy theo ta,

            và cùng nhìn một hướng.

            Hãy cùng ta đi khắp hết sơn hà,

            theo ta mà dấy động can qua

            mà mặc sức tang bồng hồ thỉ.

            Theo ta ngươi sẽ thấy chí ta hùng vĩ,

            gan của ta là nuốt cả trời xanh,

            bắt muôn dân, muôn nước, muôn thành…

            phải quỳ xuống suy tôn ta là chúa.

Tráng sĩ :

            Thưa ngài, nếu quả thật được như ngài nói,

            thì thân nầy như cá gặp sông xanh.

            Ước nguyện bao năm nay được toại thành,

            và  tôi khỏi một đời lang thang trôi nổi…

Phá Luân :

            Nhưng trước khi muốn theo ta làm bầy tôi phục vụ

            ngươi phải tỏ ra là người có thực tài.

            Chứ ta nào hồ dễ tin ngay

            những khoa trương và những lời khẩu khí.

Tráng sĩ :

            Thưa ngài Đại đế,

            nếu ngài muốn xác định lòng thành,

            thì muốn sao tôi xin sẵn sàng thỉnh ý.

Phá Luân :

            Được lắm, thế thì hãy đường hoàng rút  gươm ra…

            hãy bình tĩnh mà tỉ thí với ta,

            để ngươi nếm vài đường gươm của Đại đế.

Tráng sĩ :

            Xin ngài nương tay và cho phép bầy tôi thất lễ

(hai người song đấu quyết liệt)

Phá Luân :

            Thôi, như thế đủ rồi.

            Ngươi xứng là bầy tôi số một

            Kể từ đây hãy theo ta bén gót,

            làm cận hầu kiêm đại tướng điều quân.

Tráng sĩ :

            Hạ thần xin đội  ơn vạn bội

            và từ nay xin quyết liều thân.

            (Hai người đi ra màn hạ từ từ)

 

CẢNH HAI 

*Sân khấu : Cảnh rừng già âm u giữa đêm trăng mờ.

*Nhân vật : Phá Luân đại đế và tráng sĩ xuất hiện trước. sau đó tướng quỉ Bê-en-dê-bút.

 

Tráng sĩ : (huýt gió một điệu nhạc rừng)

            Thưa Đại Đế, giữa đêm trường tĩnh mịch,

            ngài có thấy lòng mình se lại hay không ?

Phá Luân :

Đã mang danh “gan sắt tim đồng”,

            ngươi đừng nói chuyện bông lông vô ích.

            Đối với ta chỉ biết muốn và thích,

            chỉ muốn chọc trời khuấy nước mà thôi

Tráng sĩ :

Nhưng thưa Ngài,

            sau những tháng năm chinh chiến nổi trôi,

            làm sao khỏi những phút giây xuyến xao trăn trở.

Phá Luân :

Thôi im đi,

            nhà ngươi có biết đây là đâu không nhỉ ?

Tráng sĩ :

Dạ theo ngu ý, đây là “Tử vong lâm” chính thị.

Phá Luân :

 “Tử vong lâm”, hèn chi phủ một màu ám khí !

            mà nhà ngươi còn biết được gì nữa hay chăng ?

Tráng sĩ :

Thưa Đại đế còn nhiều chuyện lăng nhăng

            mà hầu hết là ma thiêng quỉ quái.

Phá Luân :

“ma thiêng quỉ quái”,

Hừ, khéo doạ dàn bà con dại…

(bổng từ hậu trường có nhiều tiếng rú ma quái nổi lên, với những tràng cười ghê rợn)

Hậu trường :

            Doạ đàn bà con trẻ,

hay doạ cả Phá Luân… hô…hô…hô…

Tráng sĩ :

Thưa Đại đế, xin để hạ thân tuốt kiếm dương cung,

            dạy cho tên nào dám hỗn hào mạo phạm.

Phá Luân :

Hãy khoan, nghe cho rõ thù hay bạn,

            có phải là người hay ma quái yêu tinh…

(lại những tiếng rú, cười ma quái…cộng với những trò yêu dị như lửa cháy, cát bay, đá chạy sấm chớp…)

Hậu trường :

Đừng lên mặt hỡi tên tướng nhà binh,

            đêm nay ta quyết bắt ngươi bỏ vào địa ngục.

Phá Luân :

Thôi đúng là quỉ ma,

            đêm nay ta đành chịu nhục.

            Hãy lui mau kẻo không khỏi tai ương.

            đợi một ngày, rồi ta sẽ so gươm…

Tráng sĩ :

Thưa Đại đế, quỉ hay ma, có gươm đây nào sợ

(lại những tiếng vọng ma quái)

Hậu trường :

Chấp gươm, chấp giáo, chấp cả thầy lẫn tớ,

            ta chấp luôn cả vạn mã thiên binh.  kha…kha…

Phá Luân :    (mắt láo liên, tay chân run lẩy bẩy) :

            Hãy lui mau, sao ta thấy khiếp kinh.

            hãy lui mau, lui mau, ta sợ quá (bỏ chạy…)

Tráng sĩ : (kêu vọng theo) :

            Đại đế, sao ngài nhát thế ?

            Ở lại mà xem hạ thần ra oai…

Trời, không lẽ ông ta đi thật sao ?

Thế mà ta cứ ngỡ :

            Phá Luân, một người không biết sợ,

            là vua trên hết các vua,

            là người không thể một lần thua… (thở ra) :

            Té ra, Phá Luân chưa phải là Đại Chúa,

            vẫn phải cúi đầu trước một thần lực cao hơn.

            Nhưng ta, dù ma hay quỉ, quyết không sờn,

            quyết một mất một còn cho rõ mặt.

Hậu trường : (vẫn giọng ma quái) :

            Một mất một còn…

            rõ là “chưa thấy quan tài chưa sợ chết”,

            chưa vào địa ngục chưa biết quỉ là gì.

Tráng sĩ :

            Ngươi là ai ? doạ nạt ta làm chi ?

            Thân phận ngươi có bằng Phá Luân Đại đế ?

Hậu trường :

            Phá Luân Đại đế chỉ là một tên “cẩu trệ”,

            một búng tay thôi là phách lạc hồn xiêu.

            Thiên binh vạn mã, thành quách cung triều,

            một tiếng thét là kinh hồn táng đởm.

Tráng sĩ :

            Chớ khoác lác nhiều lời khoe khoang rởm,

            có thực tài hãy đường hoàng ra mặt ta coi.

Hậu trường :

            Ta chỉ sợ, một khi đã thấy mặt ta rồi,

            nhà ngươi sẽ thất kinh hồn vía,

            Thôi được, hãy đứng im,

            đừng run chạy như Phá Luân đại đế.

            (thét to một tiếng, nhảy ra)…

Tráng sĩ :

            Chà chà, tại hạ coi bộ “ngài cũng bảnh đấy chứ” !

            Nhưng lai lịch thế nào hãy nói nghe chơi.

Tướng quỉ :

            Lai lịch của ta, được lắm, hãy nghe rõ từng câu :

            ta sinh ra từ triệu triệu năm về trước,

            ai nghe tên đều phách lạc hồn kinh.

            Làm chủ bóng đêm, gây tội ác, chống thiên đình,

             giam giữ loài người trong hỗn loạn, tối tăm và tuyệt vọng.

Tráng sĩ :

             Úi chà, lai lịch gì mới nghe đà lợm giọng,

             toàn những chuyện hoang đường :

             tội ác với bóng đêm…

             Nhưng thôi, xin ngài hãy nói thêm

             tên chi, muốn những gì,

             kẻo kẻ hèn nầy không nhân nhượng

             (tráng sĩ rút gươm)

Tướng quỉ :

             Rõ là “chú bé con gàn bướng”,

             mầy thật ngang tàng, hống hách ngây thơ

             Hãy xem đây thằng con nít dại khờ,

             xem cho kỹ đại ca mày biểu diễn.

Tráng sĩ :

             Lấy vũ khí ra, xin ngài cứ tự tiện,

             Thanh gươm nầy hồ dễ đã sợ ai.

             Thắng được ta mới gọi là tài.

Tướng quỉ :

             Gớm, gươm với giáo ta xem bằng cỏ rác

             (Vừa nói, vừa làm vài cử điệu phù phép…)

Tráng sĩ :      (Múa vài đường gươm bổng loạng quạng rớt gươm run rẩy, sợ hải…)

             Đây là lần thứ nhất thân nầy chịu nhục.

             Thưa ngài,

             kẻ hèn nầy xin cúi đầu tâm phục mà thôi.

Tướng quỉ :

             Hô, hô…chưa đủ đâu.

             Rồi ngươi sẽ lác mắt, sẽ rụng rời,

             sẽ thấy những chuyện động trời kinh dị.

Tráng sĩ :

             Nhưng ngài là ai, ngài muốn những gì ?

             Xin hãy nói, tôi đây, xin đón chờ tôn ý.

Tướng quỉ :

             Ta là Bê-en-dê-bút,

            Nghe cho rõ, Bê-en-dê-bút, tướng quỉ,

            là vua tội ác, là thần của tối tăm.

            Quyền của ta trải rộng khắp xa gần,

            dưới tay ta có muôn vàn âm ma quỉ sứ

Tráng sĩ :

            Bê-en-dê-bút, tên của ngài nghe ghê quá.

            Nhưng tôi đây ngài có cho làm đệ tử được không ?

            Mộng của tôi hằng ôm ấp bên lòng,

            là trao gởi cuộc đời cho một người tuyệt đối

Tướng quỉ :

            Trao gởi cuộc đời cho một người tuyệt đối

            Được lắm ! ta đang muốn phe ta

            càng nhiều càng đông thêm nữa.

            Để một ngày kia trên khắp chốn sơn hà,

            mọi gối sẽ quỳ hô : “quỉ vương vạn vạn tuế”.

Tráng sĩ :

            Nhưng thưa ngài quỉ vương,

            một khi tôi được nhận vào làm đệ tử,

            thì trước tiên tôi phải làm gì ?

Tướng quỉ :

            Phải tước bỏ lương tâm,

            phải loại trừ chân lý.

            Lấy bản năng làm mực thước tinh thần,

            xa lánh “trời cao”, bất kể tha nhân,

            và hãy nghe ta từng câu từng chữ.

Tráng sĩ :

            Thưa ngài quỉ vương, tôi xin hết lòng tuân giữ,

            miễn từ đây được cất bước theo ngài.

            Để mỗi ngày được chiêm ngưỡng danh oai,

            và mặc sức tang bồng hồ thỉ.

Tướng quỉ :

            Được lắm, hãy tra gươm vào vỏ,

            Và theo ta lập tức lên đường…

 

CẢNH BA

Sân khấu : Nghĩa địa giữa đêm khuya.

Nhân vật : Tráng sĩ, Tướng quỉ, ông già coi nghĩa địa.

 

Tướng quỉ :

            Đệ tử, đệ tử, sao nhà ngươi đi lâu thế?

Tráng sĩ : (còn ở hậu trường)

            Với tài phép của chúng ta mà vội gì thưa chủ tể.

            Cứ nhởn nhơ mà thưởng thức trời mây.

            Bốn cõi không gian Nam Bắc Đông Tây,

            Vèo một cái tới liền lo chi mà vội vã.

Tướng quỉ :

            Việc quan trọng không được chần chờ nấn ná.

            Hãy tiến lên nghe ta nói mấy lời.

Tráng sĩ :     

            Đừng nói mấy lời mà suốt cả một hơi.

            Đệ tử cũng xin rửa tai chờ nghe tôn ý.

Tướng quỉ :            

            Này đệ tử, sau bao năm dài tác oai tác oái,

            Xô đẩy bao người vào lầm lạc u mê.

            Che khuất trời xanh bằng tội ác ê chề.

            Nhà ngươi thấy ta thành công hay thất bại?

Tráng sĩ :     

            Dạ thưa ngài Bê-en-dê-bút oai hùng chủ tể,

            Tiếng tăm ngài thật to lớn rền vang.

            Nhưng càng ngày tôi thấy khắp giang san

            Đang bừng nổi một thần oai nào đó ! ! !

Tướng quỉ :            

            Đừng nói nhảm,

            Quyền lực ta còn tay nào thế chỗ?

            Trước sau gì thế giới cũng về ta

            Tội lỗi, đau thương, hận thù… cứ dương ra

            Cửa địa ngục từng ngày đang mở lớn (ha.. ha.. ha…)

(đang cười hứng khởi, bỗng dừng im. Mắt láo liên hoảng hốt kéo tay đệ tử)

            Ồ đệ tử, lui mau không thể nào tiếp tục

            Chúng ta hãy tìm nẻo khác mà đi…

Tráng sĩ :     

            Thì hãy tiến lên nẻo khác mà chi

            Với bàn chân quỉ thì đường nào cũng thế.

Tướng quỉ :            

            Tặc tử lui mau đường này không dễ

(vừa nói vừa lấm lắc tháo lui)

Tráng sĩ :     

            Nhưng tại sao, ngài cho biết lý do?

Tướng quỉ :            

            Lý do, đó… đó (chỉ cây thánh giá giữa nghĩa trang)

            Ngươi chưa biết bao giờ…

            Mà thôi …hãy theo ta,

kẻo đại sự tan thành mây khói

            (nói xong, liền tháo lui).

Tráng sĩ :     

            Bê-en-dê-bút, ngài đi thật sao chứ?

            Gan hùm, dạ hổ ngài cất nơi nao?

            Hãy dương oai sấm sét đi nào!

            Cho đệ tử một phen lác mắt.

Tướng quỉ : (vọng từ hậu trường)

            Không thể được, khắc tinh ta có mặt

            Đừng giỡn con ơi kẻo mang họa vào thân !

Tráng sĩ :

            Trời ơi, đã xưng danh là quỉ là thần.

            Chẳng lẽ lại cúi đầu, dưới một thần oai khác nữa?

            (tiến lên quan sát bốn bên nghĩa địa)

            Mà đâu ? khắc tinh nào đâu có ?

            Chỉ mênh mông một nghĩa địa mồ hoang

            không lẽ đây… một “Thập ác” tồi tàn

            Lại là chính khắc tinh thần quỉ dữ?        

            (lấy tay làm loa kêu gào)

            Bê-en-dê-bút,Bê-en-dê-bút ngài đi thật sao chứ?

            (Tiến lên cạnh thánh giá đưa tay sờ…)

            Nào có chi đâu một xác chết nhục hình,

            Có lẽ một nhắc nhở dị đoan mê tín của bọn cùng đinh

            Dành cho tên tử tội từ bao đời xa trước…

            Sao thế nhỉ ? không lẽ một Bê-en-dê-bút

            Bạo tàn ngang ngược, mà lại cúi đầu

            Trước một hình hài đơn giản thế này sao?

            Không lẽ một con người chết tủi nhục thương đau

            Lại chiếm lĩnh một quyền năng tuyệt thế?

Ông già :

            (Lò mò chống gậy bước ra)

            Đúng, chẳng những là quyền năng triệt để,

            Mà là vua trên tất cả vũ hoàn…

Tráng sĩ :

            Ai ? (quay lại) ồ lão trượng

            Vãn bối xin ngài tha tội vô phép hồ đồ.

Ông già :

            Tiểu tử ở đâu?

            Sao đêm khuya còn vơ vẩn thẫn thờ,

            Than với thở và kêu la inh ỏi?

Tráng sĩ :

            Thưa lão trượng,

            Vãn bối chỉ là một tên lang thang trôi nổi

            Dành một đời đi tìm kiếm Minh Quân.

            Để thỏa mãn lòng trai, dệt mộng kiếm cung,

            Để cuộc sống trôi đi trong oai hùng và ý nghĩa.

Ông già :

Và tiểu tử đã tìm ra Minh Chúa?

Tráng sĩ :     

            Dạ thưa ngài, đã gặp rồi

nhưng chưa phải cuối cùng,

            Hết Đại Đế Phá Luân,

            Rồi đến quỉ vương Bê-en-dê-bút.

            Nhưng rốt cuộc chưa có ai là tuyệt đối.

Ông già :

            Này tiểu tử, ta khen ngươi cả một đời lặn lội,

            Đem chí trai nuôi lý tưởng anh hùng,

            Nhưng giữa trần gian bao la mịt mùng,

            Làm gì có ai đáng mặt người tuyệt đối..

            Ngoại trừ Đấng mà nhà ngươi chưa biết tới ! !

Tráng sĩ :

            Thưa lão trượng, ai, ai ? ?

            Có phải, có phải… (tay chỉ thánh giá)

            Đấng này là tuyệt đối?

Ông già :

            Đúng vậy chỉ mình Ngài là Chúa tể càn khôn,

            Chỉ có Ngài là Vua cả chí tôn,

            Mà mọi gối phải cúi mình thờ lạy.

Tráng sĩ :

            Trời ! thật vậy sao thưa lão trượng

            Nếu thế, thì người hãy nói cho tôi đi :

            Đấng đó ở đâu tên gọi là gì.

            Mà sao lại chết thảm thương đầy nhục nhã?

Ông già :

            Tiểu tử, nghe đây,

            Ngài chính là GIÊSU CỨU CHÚA,

            Là CON MỘT CỦA THƯỢNG ĐẾ TOÀN NĂNG

            ĐÃ CAM TÂM MANG XÁC HẠ ĐƠN HÈN

            CHẾT NHỤC NHÃ VÌ YÊU THƯƠNG NHÂN THẾ.

Tráng sĩ :

            Giêsu Cứu Chúa, Giêsu Cứu Thế !

            Hình như đã có lần vãn bối được nghe tên.

            Nhưng rồi tháng năm phiêu bạt khắp miền,

            Đời phóng túng, đã đẩy tên Ngài vào quên lãng.

            Nhưng bây giờ Ngài ở đâu. Thưa lão trượng?

            Vì đây chỉ là…

Ông già :

            Chỉ là một nhắc nhở đó thôi,

            Vì hôm nay Ngài đang vinh hiển rạng ngời.

            Ngài đã chết, đã Phục Sinh và bây giờ đang sống,

            Ngài ở khắp mọi nơi, Ngài có mặt từ đời đời.

            Quyền uy trải rộng.

            Có khi Ngài hiện diện bên ta, trong ta,

            Mà cũng lắm khi Ngài mịt mùng xa vắng.

Tráng sĩ :

            Như vậy làm sao tôi gặp Ngài, thưa lão trượng?

            Tôi muốn lên đường và tìm kiếm ngay thôi.

Ông già :

            Biết về Ngài ta chỉ có mấy lời.

            Phần còn lại đó là TIN, YÊU và HY VỌNG.

            Còn gặp được Ngài,          

            Ôi cả một hành trình nhiêu khê

Cả cuộc sống để kiếm tìm lựa chọn

            Mà mỗi người phải có một đường riêng.

Tráng sĩ :

            Phải có một đường riêng?

            Nghĩa là sao thưa lão trượng?

Ông già :

            Nghĩa là tự mình bằng nỗ lực cần chuyên.

            Bằng khiêm hạ nguyện cầu và tin tưởng.

Tráng sĩ :

            Biển rộng sông dài, đường đời muôn hướng

            Tìm được Ngài tôi e tóc bạc dài râu.

Ông già :

            Tóc bạc dài râu chưa thấm gì đâu

            Nhiều kẻ chỉ gặp Ngài trong làn hơi cuối chót.

            Nhưng có gian truân, nhọc nhằn đắng đót

            Phút tao phùng mới choáng ngợp tin yêu.

            Nhưng nếu ngươi thành tâm

yêu mến thật nhiều,

            biết đâu, Ngài đang ở ngoài kia đứng đợi ! !

Tráng sĩ :

            Thưa lão trượng,

            Dù hôm nay đường đời chưa tới

            Dù mai kia ngàn nỗi chông gai,

            Tôi sẽ bước đi, bước mãi trên đường dài,

            Tìm cho được Ngài mới thôi thưa lão trượng.

Ông già :

            Tráng sĩ đi đi, đi mà xây lý tưởng,

            Đêm qua rồi và sương lạnh dần tan.

            Hôm nay rong ruổi hạc nội mây ngàn

            Rồi sẽ có một ngày mai hạnh ngộ.

Tráng sĩ :

            Cám ơn lão trượng,

Tiểu tử đi đây.

            Và xin khắc ghi mọi lời thân thương đó,           

Ôm chặt bên lòng như thanh kiếm đang mang…

 

CẢNH BỐN

Sân khấu : Cảnh một nhà hàng sang trọng.

Nhân vật :                

  • Tráng sĩ.
  • Cô ca sĩ và vài nhạc công.
  • Một số khách nhậu (bốn người)
  • (có thể thêm một toán ca vũ nữ để hợp diễn khi cô ca sĩ hát).

(Ca sĩ: Hát bài “ta đi lang thang”, hoặc “cát bụi”, hoặc một bài tình ca mang nội dung tìm kiếm…trong khi đó các vũ nữ trình diễn cử điệu, khách nhậu chú ý thưởng thức… Hát xong, mọi người vỗ tay tán thưởng. Chỉ một mình tráng sĩ hoàn toàn lãnh đạm, ngồi nhấp rượu và ngà ngà say… Cô ca sĩ đi tới bàn tráng sĩ, vẻ hơi tức giận…)

 

Cô ca sĩ :      

            Chàng ơi sao hôm nay giữa hội vui,

            Mà riêng chàng mang cả bầu trời sầu oán.

            Tiếng ca của em và rượu nồng chếnh choáng,

            Chưa đốt hết nỗi buồn, trăn trở hay sao?

Tráng sĩ : (Giọng lè nhè)

            Cám ơn cô nhưng hãy để ta yên nào.

            Nếu được xin làm ơn hát tiếp.

            Hát tiếp đi, ôi giọng ca ngọt ngào tha thiết,

            Dìu hồn ta vào quên lãng say mơ… (nhấp rượu)

Cô ca sĩ :      

            Ồ được lắm chứ.

            Nhưng ở đây chưa có bao giờ,

            Tiếng hát của em

            được cất lên không công hay làm phúc.

            Đời bây giờ : mọi sự “tiền trao cháo múc”

            Tương quan con người là :

            Danh – lợi – tiền – tình, lạc thú xa hoa mà !

Tráng sĩ :     

            Thật vậy sao cô ?

            Không lẽ mọi người đến đây,

            Chỉ để tìm lạc thú xa hoa, bạc tiền danh lợi ?

Cô ca sĩ :      

            Và còn để như chàng,

            Đốt cháy cuộc đời trong men rượu đau thương,

            Trong hưởng thụ tận cùng,

            Trong phù phiếm kiêu căng…

            Nói tóm lại : đến đây để mà sống.

Tráng sĩ :     

            Nếu đó là tất cả

            Điều ở đây người ta kiếm tìm trông ngóng.

            Thì cuộc đời nơi này

            Chẳng qua là một nơi rác rưởi hôi tanh.

Cô ca sĩ :      

            Ông nói sao ? Ông là cái thá gì,

            Mà dám bảo nơi đây là rác rưởi hôi tanh.

            Nếu tôi không lầm,

ông chỉ là một tên du đãng nổi trôi.

            Hầu bao cạn, cù lần và tay trắng.

            Nếu không tiền xin hãy cút đi và im lặng

            Đừng lên mặt “Thầy đồ lên lớp với người ta”.

Tráng sĩ : (Lè nhè)

            Ồ, không ! xin lỗi cô.

            Những lời trên tôi nào muốn buông ra.

            Nhưng “tửu nhập ngôn xuất”…

            Hà… hà… hà, cô thông cảm.

            À, mà này cô,

làm ơn cho tôi hỏi một câu mạo phạm

            Từ lâu ở nơi này cô có nghe, có gặp,

            Một người tên GIÊSU KITÔ, Đấng Cứu Thế hay chăng?

Cô ca sĩ : (Chưng hửng, ngạc nhiên quay sang hỏi các khách nhậu)

            Ê này các bạn, ở đây có ai biết hay quen

            Một người tên GIÊSU KITÔ Cứu Thế ?

Khách 1 :

            GIÊSU KITÔ hả ?

            Một nhân vật huyền thoại,

            Đã chìm sâu trong đêm dài lịch sử.

Khách 2 :     

            GIÊSU KITÔ, tôi biết lắm chứ.

            Chỉ là ảo tưởng của một bọn người Do Thái khùng điên

Khách 3 :     

            Không, theo tôi

            đó chẳng qua chỉ là một trò lừa bịp tuyên truyền.

Mà chỉ những bọn hạ cấp thứ dân nghèo hèn tin nhận.

Khách 4 :     

            Ồ không đúng đâu

            Đó chính là một ý tưởng mơ hồ.

            Đẹp tuyệt vời nhưng không tưởng,

            Dành riêng cho những chàng trai,

            Cô gái thích mơ mộng hảo huyền,

            Mà túi đã cạn tiền,

            Không còn đủ để nghe một câu ca của em đấy !

(Cả bọn cười ồ) đúng đúng câu trả lời hết sẩy.

Tráng sĩ : (Tức giận, loạng quạng rút túi tiền đập xuống bàn).

            Hầu bao tao vẫn còn đây

            Không phải đủ nghe chỉ một bài ca câu hát,

            Mà còn có thể mua đứt các ngươi,

            Như nuốt một ly rượu xoàng tẻ nhạt

            Để các ngươi làm trò mua vui trong chốc lát

            Giải cho ta cơn vạn cổ thành sầu (kha.. kha.. kha..)

Khách nhậu : (Cả bọn tức giận đứng lên, xô ngã bàn ghế…Cô ca sĩ chạy vào trong…)

            A thằng này láo thật.

            Tụi ông sẽ cho mày biết tay,

            Đã say thì cho mày say luôn..

Tráng sĩ : (Đứng dậy, rút gươm, nhưng tư thế chếnh choáng)

            Chấp cả bọn bây

            Những con thiêu thân vô công rỗi nghề

            Sống quay cuồng trong lạc thú đam mê

            Chỉ biết kiếm tìm bạc tiền danh lợi.

            Còn ý nghĩa cuối cùng của kiếp nhân sinh

            Không bao giờ để tâm nghĩ tới…

Khách nhậu : (Nhào vô tấn công, cảnh tượng náo loạn… Tráng sĩ bị đánh nhừ tử vì say. Bọn khách lấy gươm lấy mũ, lấy tiền, lột áo…)

Khách 1 :     

            Đây là câu trả lời dành cho mi.

            GIÊSU KITÔ là đây nghe con.

Khách 2 :     

            Tao nghe rằng tên GIÊSU KITÔ nào đó,

            Ngày xưa cũng đã bị nhừ đòn,

            Mày chịu khó bắt chước kẻ mày tìm chọn nhé.

            (Cả bọn cười ồ, quán trống trơn chỉ còn tiếng nhạc buồn…)

Tráng sĩ : (Một mình nằm lê lết, lồm cồm ngồi dậy…)

            Ôi Giêsu Kitô Ngài ở đâu, Ngài ở đâu?

            Tôi đã tìm Ngài qua vạn lý dài lâu

            Qua biển, qua sông, qua rừng, qua núi 

            Qua những xóm nhỏ đìu hiu.

            Hay qua những đô thành cát bụi

            Qua bao đền thánh với lễ nhạc uy nghiêm

            Hay qua những buổi cầu kinh lê thê trầm mặc…

            Nhưng Ngài ơi,

            Bóng dáng Ngài sao vẫn mịt mù im bặt

            Ngài ở đâu sao mãi hun hút mù sương ?

            Ngài có biết chăng,

            Tôi đã bước đi qua bao dặm nẻo đường

            Rồi cũng đã đắm chìm trong tịnh chay cầu nguyện.

            Nhưng vô ích.

            Ngài vẫn cứ miệt mài im tiếng

            Tôi lại lên đường tiếp nối cuộc hành hương.

            Tôi đã đến những nơi,

            Mà những kẻ giàu sang quyền quí,

            Cho là hạnh phúc thiên đường,

            Và đã buông trôi

trong rượu nồng, trong xác thịt

hay trong tận cùng lạc thú…

            Nhưng, đây, Ngài thấy đó

            Tấm thân giờ cằn cỗi tái tê

            ÔI GIÊSU KITÔ, GIÊSU KITÔ,

            Sao Ngài vẫn chưa về ?

            Đến nơi đâu và cho đến bao giờ

tôi mới gặp Ngài.

            ÔI GIÊSU KITÔ, GIÊSU KITÔ …!!

            (Nhạc: “Tình Yêu Cho Người”, TN C trang 117, nổi lên nhẹ nhẹ, màn từ từ hạ…)

 

CẢNH NĂM

Sân khấu : Cảnh chiều tà bên một bờ sông vắng.

Nhân vật : Tráng sĩ già nua tóc bạc – Tiếng vọng.

 

Tráng sĩ : (Ôm cây đàn ghi ta nghêu ngao bài “Ngựa hoang”, Hát vài câu, bỏ đàn thẫn thờ, vẻ chán nản…)

            Ta tráng sĩ cả một đời phiêu dạt,

            Cả một đời mơ mộng bóng hình ai,

            Tóc điểm sương theo năm tháng dọc dài

            Chân đã mỏi, gối tê mà chưa thấy.

            GIÊ SU CỨU THẾ,

            Ngài có thấy chăng cõi lòng này hoang dại.

            Ngài có nghe chăng những khấn nguyện đầy vơi.

            Biết bao đêm thao thức lệ tràn rơi,

            Sao Ngài vẫn xa khơi biền biệt !!

Tiếng vọng : (Giọng trầm ấm có vẻ linh thiêng)

            Này Tráng Sĩ cớ sao hồn rên xiết,

            Đường còn xa mà chí đã chùn sao ?

            Hãy đứng lên và bước nữa đi nào.

            Biết đâu đã có Ngài đang đứng đợi !

Tráng sĩ : (Sững sốt dõng tai nghe)

            GIÊSU, có phải Ngài đó không ?

            Sao bây giờ chưa tới ?

            Tôi đuối sức rồi Ngài chưa biết hay sao ?

Tiếng vọng :           

            Ta dư biết và đã biết tự thuở nào,

            Từ cái thuở ngươi chưa sinh làm người thế.

            Từ dạo ngươi lên núi, rồi hạ sơn,

            Sinh cường phát thệ.

            Quyết đi tìm một minh Chúa để thờ,

            Ngươi lang thang, ngươi lầm lạc ngây thơ.

            Ngươi theo Phá Luân,

            Ngươi thờ cả quỉ Bê-en-dê-bút.

Tráng sĩ :     

            Thôi thôi Ngài ơi,

            Nhắc lại chi một đoạn đường tủi nhục…

            Ngài thương tôi xin mau nói là ai ???

Tiếng vọng :

            Ta là kẻ mà ngươi đang tìm kiếm

Miệt mài bao năm tháng.

Tráng sĩ :     

            Vâng, thưa Ngài, bao năm tháng,           

Mà vẫn chưa hề gặp.         

Như vậy Ngài là, là…

Tiếng vọng :           

GIÊSU CỨU CHÚA !

Tráng sĩ :     

            Thật thế sao, trời ơi GIÊSU CỨU CHÚA           

Sao Ngài đang tâm

để tôi lang thang mãi làm chi        

Sao chẳng cho tôi diện kiến tức thì.

Hầu tôi khỏi kéo lê tháng ngày u mê lầm lạc !

Tiếng vọng :           

            Ngươi lầm rồi,

này tên tráng sĩ một thời kiêu bạc,

Biết bao lần ngươi diện kiến nhan Ta.

Những mùa xuân nắng hạ,

            Hay thu buồn, đông lạnh gió táp mưa sa…       

Ngươi gặp mặt để rồi ngươi lẫn tránh.

Tráng sĩ :     

            Trời ơi ! Thật oan quá cho tôi,      

Một tâm hồn hoang lạnh   

Có bao giờ tôi gặp Ngài đâu         

Nói chi là chối từ lẫn tránh.

Tiếng vọng :           

            Sao lại không : bết bao lần,          

“Ta đói mà ngươi chẳng cho ăn.  

Chút nước lau môi chẳng đoái chẳng rằng.       

Ta gõ cửa trọ nhờ, ngươi quay lưng nhắm mắt.            

Thấy ta trần truồng

ngươi đành tâm ngoảnh mặt.

Biết ta tội tù ngươi lãnh đạm thờ ơ”.

Tráng sĩ :     

            Không, không, trăm vạn lần không !       

Nếu đã gặp Ngài tôi lập tức phủ phục tôn thờ.

Tôi sẽ lau chân Ngài bằng dầu thơm tuyệt hảo.          

Sẽ mời Ngài lên chiếc xe vàng độc đáo.

            Rồi đãi Ngài trăm vạn thức ăn ngon…    

Nhưng có thấy đâu,

Ngài ơi, năm tháng mỏi mòn.

            Cho dù tôi đi khắp biển rộng sông dài,

            Trùng khơi muôn hướng.

Tiếng vọng :           

            Này tên Tráng Sĩ một đời lý tưởng,

            Hãy lắng tai mà nghe rõ Lời ta:

            “NẾU KHI NÀO NGƯƠI ĐÃ KHÔNG LÀM

            CHO MỘT NGƯỜI NÀO TRONG CÁC KẺ

            HÈN MỌN NHẤT NÀY LÀ NGƯƠI ĐÃ

            KHÔNG LÀM CHO CHÍNH TA” (Mt 25. 45).

Tráng sĩ :     

            Trời ơi có thể như vậy sao?

            Hỡi Ngài GIÊSU Cứu Chúa

            Có lẽ nào Ngài là tên ăn mày !

            Không,

không thể nào Ngài là tên tù phạm thối tha.

            Làm sao tin : Ngài không cửa không nhà.

            Lang thang rách rưới?

            Làm gì có chuyện VUA TRỜI GIÊSU CỨU THẾ,

            Lại một đời đói khát lầm than ?

Tiếng vọng :           

            Đúng, lầm than, đói khát, tù tội khổ đau.

            Mặc dù là Đấng Tuyệt Đối sang giàu

            Nhưng vì muốn sẻ chia phận người trần thế

            Mà ta đã từ trời hóa thân Nhập Thể,

            Sống trọn kiếp người

và chết tủi nhục đau thương.

Tráng sĩ :     

            Lạy Ngài GIÊSU thế mà tôi cứ ngỡ,

            Ngài tuyệt đối cao sang,

            Ngài cách biệt, Ngài huy hoàng, lẫm liệt…

            Những bọn lầm than Ngài đâu cần biết.

            Ngài chuyên làm

những chuyện khuấy nước chọc trời thôi !

Tiếng vọng :

            Thôi im đi chớ có dài lời.

            Đừng phí phạm cuộc đời cho ảo tưởng.

            Hôm nay đây đã một lần định hướng,

            Ngươi còn dám lên đường tìm Ta nữa hay thôi ?

Tráng sĩ :     

            Lạy Ngài Giêsu, đời tôi một kiếp nổi trôi,

            Đã bao lần lầm đường lạc lối.

            Nhưng hôm nay.

            Lời Ngài như đuốc trong đêm tối.

            Đem tôi về từ vực thẳm u mê,

            Cho dù mòn hơi gối mỏi chân tê,

            Tôi xin hứa,

tôi lại lên đường tìm Ngài cho đến chết.

Tiếng vọng :

            Thôi im đi, Ta không cần những lời rên xiết.

Tráng sĩ :

            Nhưng Ngài phải nghe,

những thổn thức của con tim.

Tiếng vọng :           

            Điều cần hơn là hãy : đứng dậy, đi tìm.

Tráng sĩ :     

            Nhưng có phải cuối đường Ngài đang đợi ?

Tiếng vọng :           

            Không những thế. Mà cùng với ngươi,

            Và dìu ngươi bước tới.

Thôi đi đi,

            Gom tuổi đời còn lại để yêu thương.

            Không xa đâu bến đỗ thiên đường.

            Ta sẽ gặp ngươi trong triều dâng hạnh phúc.

Tráng sĩ :     

            Ôi Giêsu, tìm Ngài từ đây con nguyện bước,

            Giữ vẹn Lời Ngài như sức sống hành trang.

            Dành cả con tim, hiến cả đời tàn.

            Để yêu thương và yêu thương mãi mãi

            (tráng sĩ ôm đàn ra đi, hậu trường cất lên bài :

            “Con Xin Nhận Ngài”, màn từ từ hạ…).

           

Ghi chú : Để kết thúc có thể toàn ban đồng tiến ra với nhân vật Tráng Sĩ hát hoặc vũ một bài thích hợp.

 

Sơn Ca Linh