Cảm nhận đức tin, Chia sẻ Lời Chúa, Thơ - Nhạc

TUẦN THÁNH QUA NẺO THI CA !

Nhân dịp bước vào TUẦN THÁNH, xin giới thiệu một số bài thơ gợi ý suy niệm của Sơn Ca Linh.

1. KHÚC NIỆM CA TUẦN THÁNH

“Cổ kính” (1) lại một lần đập vỡ,

Để ta tìm bóng cũ hình xưa.

Và tính bao nhiêu lần duyên nợ,

Nợ tình yêu trả mấy cho vừa !

 

Sáng nay ta cầm cành thiên tuế,

Ô kìa Tuần Thánh lại về rồi.

Nghe vọng cung trầm “Bài Thương Khó”,

Hai ngàn năm nào có xa xôi !

 

Chợt thấp thoáng thấy mình trong ấy,

Dáng Phê-rô, từng bước đi xa.

Tội nghiệp phận người trông bé dại,

Giọt mắt nào lại khóc trong ta !

 

Lần nữa Thứ Năm mừng Tiệc Thánh,

Thấy “Rửa chơn”, nghe “Luật yêu thương”.

Đêm tối bước chân nào hoang lạnh,

Ta, Giu-đa, mấy bận lạc đường !

 

Rồi Thứ Sáu, đau thương thập giá,

Màu tím buồn giai điệu “hôn chơn”.

Chiều Can-vê nào đâu mới lạ !

Ngài thương ta tên tử tội buồn !

 

Đêm nầy nến Phục Sinh rực sáng,

Ta cất cao bài Ha-lê-luia.

Đường Phục sinh bây giờ rỡ rạng.

Nẻo Ga-li-lê Ngài hẹn chờ ta !

 

Ta lại có một lần Tuần Thánh,

Đẹp làm sao ký ức Tin Mừng.

Chút tình yêu bổng rưng rưng,

Lời thưa cho dẫu ngập ngừng : “Con tin” !

 

Sơn Ca Linh.

Tuần Thánh 2018

 

Chú thích :

 

(1) Trích ý và từ “cổ kính” trong bài thơ “Khóc Bằng Phi” của Vua Tự Đức : “Đập cổ kính ra tìm lấy bóng, xếp tàn y lại để dành hơi”.

 

2. EM CÓ VÀO THÀNH SÁNG HÔM NAY (Cảm nhận Lễ Lá)

Sáng nay nghe vọng bên đường lớn,

Tiếng hô vang, bụi cát tung bay.

Mở cửa trông nhà em cuối xóm,

Em có vào thành sáng hôm nay ?

 

Thì ra em đã đi từ sáng,

Trên tay phất phới một cành xanh.

Chân bước miệng cười tươi rỡ rạng,

Người đông như sóng dạt vô thành !

 

Ta lủi thủi theo em đàng cuối,

Vừa nghe kháo láo chuyện về Ngài.

Đã mấy năm tiếng đồn vang dội,

Giêsu ngôn sứ lại là đây !

 

Lộng vàng, ngựa quý đâu chẳng có,

Giản đơn trên một chú lừa con.

Giáo khiên thay những cành lá nhỏ,

Đại đế quang lâm quá giản đơn !

 

Không lẽ Đấng dùng năm chiếc bánh,

Đãi đoàn dân đến cả mấy ngàn.

Đấng biến rượu ngon từ nước lạnh,

Mà sao chẳng có chút cao sang !

 

Đấng loan tin Nước Trời đang tới,

Cho điếc nghe, câm nói, què đi…

Nước Trời đó, nhà Cha đón đợi,

Con hoang đứng dậy bước quay về !

 

Đấng đã từng lau khô dòng lệ,

Đời xanh xao mẹ góa Na-in,

Người chết trở về trên dương thế,

Tử thần nay thua Đấng phục sinh !

 

Đấng dạy luật tình yêu tối thượng,

Dám hy sinh cho kẻ mình yêu.

Đấng dạy bảo những ai làm lớn,

Phải nên người phục vụ trăm chiều…

 

Đấng mới đây thôi từ huyệt mộ,

Đã thối om xác chết La-da-rô.

Quyền năng chỉ một lời tuyên bố :

Đứng lên đi ra khỏi nấm mồ !…

 

Cùng với em theo Ngài đi tới,

Chẳng biết ngày mai sẽ tới đâu ?

Nghìn năm đã dân ta mong đợi.

Biết đâu đây là phút nhiệm mầu !

 

Sơn Ca Linh (Lễ Lá 2017)

 

3. CHO TÔI XIN CHÚT DẦU THƠM EM NHÉ !

(Thứ Hai Tuần Thánh – Xức dầu ở Bêtania – Ga 12,1-8)

Cho tôi xin chút dầu thơm em nhé,

Để mang về mà cất giữ phòng thân,

Và để ai quanh lối xóm đang cần,

Tôi mang đến và chia cho chút xíu !

 

Bởi tôi biết dầu của em tuyệt diệu,

Dầu cam tùng chỉ có một không hai.

Tỏa hương thơm cho đến vạn dặm dài,

Mang hơi ấm nồng nàn muôn thế kỷ.

 

Dầu của em với cội nguồn tuyệt mỹ,

Chất liệu bằng tình mến chẳng phôi pha.

Với niềm tin vị chân chất đậm đà,

Mà hương sắc là cho đi phục vụ !

 

Em đã xức một lần trong quá khứ,

Nhưng “chân Thầy” mãi mãi vẫn còn đây.

Vẫn cần dầu thơm yêu mến đong đầy,

Vẫn cần hương vị ngọt ngào hy tế !

 

Dầu của em sẽ hong khô dòng lệ,

Và mang về niềm hy vọng tin yêu.

Sẽ tỏa hương trên những lối tiêu điều,

Và nở nhụy khai hoa mùa hoang tái…!

 

Mặc thế gian cứ cho là lãng phí,

Xức chân Thày đâu tính toán thiệt hơn !

Nhà Hội Thánh luôn cần tỏa hương thơm.

Nên tôi xin chút dầu thơm em nhé !

 

Sơn Ca Linh (Tuần Thánh 2017)

 

4. MÙI CỦA BÁNH TÌNH YÊU

(Bánh Hằng Sống – Thứ Năm Tuần Thánh – Ga 6,24-35)

Mỗi khi con đói,

Con nghe mùi thơm của bánh,

Bánh đượm mùi nước mắt của mẹ,

Bánh thơm mùi mồ hôi của cha.

Mùi của tình yêu đã nặn đúc con ra,

Mùi khổ cực, nhọc nhằn nuôi con khôn lớn.

 

Và ở giữa biển đời bao la vô tận,

Ai mang phận người,

Mà không một lần thèm một tấm bánh thơm ?

Nếu có chăng,

Vì họ chỉ thấy những chiếc bánh không vị không hồn,

Chỉ gặp những chiếc bánh lòe loặt sắc màu,

mà không mang một chút mùi của tình yêu dịu vợi !

 

Và cũng vậy,

Nếu ai đó chỉ cần một thứ Manna cho qua cầu khát đói,

Bất cần tin bánh ấy đến từ đâu,

Đến vì tình yêu hay đến tận trời cao,

Nên tấm bánh, chẳng qua,

Chỉ là vật thế chỗ cho nồi thịt của một thời nô lệ !

 

Và đã hai ngàn năm như thế,

Có một Tấm Bánh Thơm vẫn hiện hữu giữa đời.

Bánh chia đều cho nhân thế muôn nơi,

Bánh Thần Linh, Bánh tự trời, Bánh ban Sự Sống.

 

Mùi của tấm bánh nầy,

Là mùi của Tình Cha đong đầy chất ngất,

Vì yêu thương mà ban tặng cả chính con yêu.

Mùi của tình Con sâu thẳm trăm chiều,

Hy sinh máu thịt  bằng lễ dâng Thánh Giá…

 

Nên chỉ có những ai,

Đã một lần cảm nhận được mùi tình yêu cao cả,

Mùi thơm nồng của dịu ngọt tình Cha,

Mùi yêu thương của máu thịt ngọc ngà,

Của Đấng đã cho ta,

và vì ta mà sẵn sàng hy sinh mạng sống !

 

Vâng, chỉ có những ai

cảm nhận được mùi tình yêu của tấm bánh,

Mới đi tìm, mong mỏi, khát khao.

Giữa chốn trần gian,

Có biết bao nhiêu tấm bánh, đủ loại, mời chào.

Nhưng duy nhất,

Chỉ một tấm bánh mang mùi tình yêu đích thực.

 

Tấm bánh Ki-tô,

Kết tinh của vũ trụ bao la trời đất,

Của tình Cha trọn vẹn với Thánh Linh,

Của tình yêu cứu độ, của thập giá hy sinh,

Của anh, của chị, của em,

Của con đường dẫn đi lên vĩnh hằng !

 

Sơn Ca Linh

 

5. ĐỜI VẪN CÒN ĐÂY NGÀY THỨ SÁU

Cứ tưởng từ lâu thành cổ tích,

Chuyện người “Thợ Mộc” bị đóng đinh,

Trên đồi hoang một chiều hoang tái,

Mà nguyên nhân cũng một chuyện tình !

 

Nhưng Người đến, Người đi rồi ở lại,

Để trần gian nhắc mãi chuyện ngày xưa.

Tình yêu mà, nói bao nhiêu cho đủ !

Và khổ đau, kể mấy cho vừa !

 

Thế giới từ lâu có bao “Ngày thứ Sáu”,

Ngày khổ đau, phản bội, nhục hình.

Ngày tai ương hoạn nạn với điêu linh,

Ngày mẹ mất con, vợ xa chồng, và trẻ em mồ côi lưu lạc.

 

Thứ Sáu của tai nạn trên đường cao tốc,

Của chuyền bay “Mất Hút” (MH 370) mù tăm,

Của phà Sewol biền biệt lặng thầm,

Bao sinh mạng dập vùi trong vực thẳm !

 

Thứ Sáu của chiều xưa ảm đạm,

Của hôm nay ai oán đoạn trường,

Của trần gian mang kiếp phận bi thương,

Của thập giá mang tên chung tội lỗi !

 

Ngài vẫn còn đi trên khắp lối,

Vẫn mang thập giá với anh em.

Mang hết khổ đau và tội lỗi,

Để làm nên của lễ diệu hiền.

 

Xin nhắn ai về mang thập giá,

Như người kẻ trộm ở kề bên,

Đời vẫn còn đây ngày thứ Sáu,

Nhưng kìa hy vọng đã bừng lên !

Sơn Ca Linh

6. TRÊN CÂY THẬP GIÁ ĐỜI

“….Hãy nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời” (NS. Trịnh Công Sơn)

(Mến tặng các nữ tu Mến Thánh Giá kỷ niệm khấn dòng dịp 14/9)

 

Nhám nhuốt, cong queo…

U nần, xơ xác…

“Cây đời con” dãi nắng dầm mưa.

Gió mùa thu ẻo lả đong đưa,

Run lẩy bẩy đông về con nước lạnh.

 

Ở giữa rừng hoang,

Một mình cô quạnh !

Nắng hè lên khát cháy vẫn riêng mình.

Mặc ngoài kia rừng hoa nở thắm xinh,

Gió trêu ghẹo mấy lần cây nghiêng ngã.

 

Những mùa xuân qua,

Rụng đầy lả tả,

Lá cây đời chắp vá những buồn vui.

Nức nẻ cành khô tiếng khóc giọng cười,

Qua bão tố vẫn xanh màu “thập giá”.

 

Ngẫm lại đời ta

Dâng lời cảm tạ,

“Cây thập giá đời” rợp bóng tình yêu.

Rồi những mầm xanh hết sáng lại chiều,

Đường sỏi đá hoang vu giờ ươm mát…!

 

Sơn Ca Linh

(Suy tôn Thánh Giá 14/9/2018)

 

7. DẤU TÌNH YÊU LẠI LÀ VẾT SẸO

(Thứ Sáu Tuần Thánh)

Cứ tưởng Ngài

Với thân xác vinh quang phục sinh,

Chẳng để lại gì,

Dấu vết của một đời thương đau ô trọc !

 

Không !

Những dấu đinh tay đỏ hồng khô khốc,

Và đôi chân,

Vẫn hằn sâu mồn một hai lỗ đinh to.

 

Và cảm ơn Tôma,

Nhờ anh bạo gan thách thức cả nhóm Tông Đồ,

mà ta thấy được,

Vết đâm cạnh sườn Thầy vẫn còn toang hoác !

 

Thì ra,

Những vết sẹo của một thời thập giá,

Đã trở nên vết tích muôn đời của tình yêu.

Máu và nước

từ trái tim đã lặng chết một chiều,

Nên nguồn suối ân thiêng ban sự sống.

 

Đã hai ngàn năm,

Đường thế giới qua muôn chiều biển động,

Nẩy lộc đâm chồi,

Những cây đời mang “vết sẹo tình yêu”.

 

Ném đá, đòn vọt,

Đóng đinh, chém đầu, cọp xé, lửa thiêu…

Khúc nhạc tình yêu như một lời đáp trả…

 

Và ở giữa đời thường,

Vết chai sạn tay cha, vết thâm quầng mắt má,

Vết kim tiêm hiến máu,

Cho những bệnh nhân xấu số không cửa không nhà,

Bàn chân sướt trầy qua suối, bản làng xa…,

những vết sẹo

của những con người mang lửa tình yêu thắp sáng.

 

Chuyện tình Giêsu,

Chuyện tình yêu mãi muôn đời rỡ rạng.

Bởi Trái Tim Ngài,

Đã lỡ hằn sâu một vết sẹo tuyệt vời.

Nên từ đó,

trên nẻo đường thế giới muôn thuở muôn nơi,

thêm những cuộc đời,

chấp nhận mang dấu tình yêu dẫu sần sùi vết sẹo !

 

Sơn Ca Linh

(Lễ Thánh Tâm Chúa Giêsu 2018)