Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng,…
Em có biết Cha ông mình đã trở thành bất tử, Dẫu mọn hèn, dẫu tủi nhục, vô danh. Máu chảy, đầu rơi, phân sáp, ngục hình… Đường thập giá giờ lên đầy hoa thắm.