Thơ - Nhạc

CHÙM THƠ SUY NIỆM MÙA XUÂN

XIN GIỚI THIỆU MỘT SỐ BÀI THƠ SUY NIỆM VỀ MÙA XUÂN

  1. LỘC LỚN…ĐẦU XUÂN

(Thâm Nguyễn – CCS.QN – NK65)

Cũng một kiếp người, thằng cười đứa khóc
Cũng một con người, đứa đói thằng no
Cũng một kiếp hoa, bông tàn bông nở
Em nhỏ bên đường, tội lắm người ơi!

Cùng một kiếp người, xin người đừng bỏ
Em nhỏ bên đàng, chẳng có tuổi thơ
Ăn bụi ngủ bờ, mẹ cha chẳng biết
Chỉ biết rồi đây, đêm tối đang chờ!

Năm mới mừng xuân, nhín chút em nhờ
Lộc phước đang chờ, sao người còn kiếm
Nụ non trên chùa, chỉ là lộc nhỏ
Em bé bên đàng… mới là lộc to!

Thâm Nguyễn 

  1. NGHE MÙA XUÂN ĐI QUA

Âm thanh nào rất lạ,
Như cơn gió bay xa,
Âm thầm mà vội vã,
Bước chân em vừa qua.

Mới chiều qua chớm nụ,
Sáng nay rụng trên sàn,
Cành mai giờ đã cũ,
Vừa nở đã ly tan !

Giữa bờ đời nhân thế,
Kìa dòng sông trôi xa.
Chợt thấy mình hoang phế,
Nghe mùa xuân đi qua !

Sơn Ca Linh
(Mồng 2 Tết Mậu Tuất)

  1. CÀNH MAI MINH NIÊN

Sáng nay sau giấc đêm dài
Ngoài sân nở vội cành mai vàng hườm !
Nghinh xuân vầy cũng tinh tươm,
Có hoa vàng thắm đủ ươm hương đời.
Mang mùa xuân đến khắp nơi,
Bên đường gieo vãi đầy vơi nụ hồng.
Dẫu còn sỏi đá gai chông,
Ngẫm cây hoa huệ ngoài đồng mà tin.
Chúc xuân dâng một lời xin,
Rượu hồng ân sủng muôn nghìn phút giây.

Sơn Ca Linh

  1. CHO NHỮNG PHẬN NGƯỜI CHƯA THẤY MÙA XUÂN

(Nén hương xuân dâng về các linh hồn thai nhi)

Ngoài kia rộn rã đất trời,

Én đưa tin lại xuân thời về đây.

Nắng hồng lên má hây hây,

Mắt vui rực ánh vàng mai nụ cười.

 

Riêng mình ai vẫn một đời,

Một mùa đông lạnh chơi vơi giữa dòng.

Trời cho kiếp phận long đong,

Chưa nhìn thấy ánh trời trong mây ngàn.

 

Làm người được chút thời gian,

Mịt mùng dạ mẹ cưu mang tháng ngày.

Nhưng đời sao lắm đắng cay,

Chút tình mẫu tử cũng thay đổi lòng.

 

Chút bào thai nhỏ long đong,

Làm chi có được thong dong phận người !

Dẫu rằng sinh diệt cuộc đời,

Cơ trời huyền hoặc ai thời có hay.

 

Tiếc rằng duyên phận đắng cay,

Tình cha nghĩa mẹ từ nay chẳng còn.

Những bào thai, những đứa con,

Người ta vứt bỏ như hòn đá lăn.

 

Không giọt lệ, chẳng vành khăn,

Đầu đường cuối phố mưa giăng nắng tràn.

Chó tha, mèo ngậm, kiến mang,

Còn đâu hình ảnh cao sang Chúa Trời !

 

Thôi đành một kiếp nổi trôi,

Xuân trần gian hẹn lại nơi thiên đình.

Một nén hương, một chút tình,

Dâng về muôn vạn sinh linh thai bào !

 

Sơn Ca Linh

  1. MỘT CÀNH MAI CHO NGƯỜI MẸ QUÊ

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận

Đình tiền tạc dạ nhất chi mai

(Trích bài thơ “Cáo tật thị chúng” của thiền sư Mãn Giác  – 1052-1096)

 

Xuân đã bao mùa qua lặng lẽ,

Vẫn vàng hoa rực những cành mai,

Chim én ngoài kia tung cánh nhẹ,

Mà sao vai mẹ vẫn hao gầy !

 

Mẹ vẫn hao gầy qua năm tháng,

Vẫn bàn tay chai sạn nắng mưa,

Từ sáng tinh mơ, chiều chạng vạng,

Lao nhọc làm sao kể cho vừa !

 

Sao kể cho vừa công của mẹ,

Đã bao lần sinh nặng đẻ đau,

Bao đêm che dấu ngàn giọt lệ,

Khóc chồng con ngàn nổi ưu sầu.

 

Ngàn nổi ưu sầu ai biết được,

Để riêng mình ấp ủ trong tim.

Để có mùa xuân vui trở lại,

Riêng mẹ mùa đông vẫn im lìm.

 

Đông vẫn im lìm xuân lại đến,

Cho dẫu bờ vai mẹ vẫn gầy,

Dâu bể, được thua, thôi chấp nhận,

Con về biếu mẹ một cành mai.

 

Sơn Ca Linh