Views: 49
Ngày 23 tháng 2: Thánh Pô-li-cáp, giám mục, tử đạo. Lễ nhớ.
Thánh Pô-li-cáp là môn đệ của thánh Gio-an và là chứng nhân cuối cùng của thời các Tông đồ.
Người đã chết trên giàn hoả thiêu, giữa hí trường Miếc-na, trước mặt dân chúng. Đang lúc đó, người dâng lời tạ ơn Chúa “vì mình đã được xét là xứng đáng được kể vào sổ các chứng nhân (tử đạo) và được chia sẻ chén đắng của Chúa Kitô.” Hôm đó là ngày 23 tháng 2 năm 155, thánh nhân được tám mươi sáu tuổi.
BÀI ĐỌC 2 GIỜ KINH SÁCH :
Như lễ vật phong phú, đẹp lòng Thiên Chúa
Trích thư của Hội Thánh Miếc-na về cuộc tử đạo của thánh Pô-ly-cáp.
Khi giàn hoả thiêu đã sẵn sàng, giám mục Pô-ly-cáp tự mình cởi áo xống và dây lưng ra; ngài gắng tháo cả giày ra nữa. Trước đó, ngài không hề làm điều ấy, bởi vì mọi tín hữu luôn luôn tranh nhau để được là người đầu tiên chạm vào thân thể ngài: thật thế, ngay cả trước cuộc tử đạo, ngài đã được tôn vinh vì nếp sống thánh thiện của mình.
Ngay lúc đó, người ta đặt chung quanh ngài mọi thứ dụng cụ sẵn sàng để phóng hoả. Khi người ta muốn đóng đinh ngài vào đó, thì ngài nói: “Cứ để tôi như thế này. Quả thế, Đấng ban sức cho tôi chịu được lửa cũng sẽ cho tôi được đứng yên trên đống lửa mà không cần các ông phải đóng đinh giữ tôi lại.” Vậy, họ không đóng đinh ngài, mà chỉ trói ngài lại. Tay bị trói quặt sau lưng, tựa con chiên quý giá được chọn giữa đoàn chiên đông đảo để dâng làm lễ vật được Thiên Chúa chấp nhận, ngài ngước mắt lên trời mà thưa rằng:
“Lạy Chúa là Thiên Chúa toàn năng, là Thân Phụ Đức Giê-su Ki-tô, Con yêu dấu và đáng chúc tụng của Chúa, nhờ Người chúng con được biết Chúa; lạy Thiên Chúa của các thiên thần, của các dũng lực, của mọi loài thụ tạo và toàn thể dòng dõi những người công chính đang sống trước nhan Chúa, con xin chúc tụng Chúa đã khứng ban cho con, hôm nay và trong giờ này, được nhập vào số các vị tử đạo mà dự phần vào chén của Đức Ki-tô, để được hưởng ơn phục sinh và ơn không bị hư nát nhờ Thánh Thần mà sống đời vĩnh cửu. Lạy Thiên Chúa là Đấng chân thật, không hề nói lời gian dối, ước chi hôm nay trước nhan Chúa, con được nhận như lễ vật phong phú, đẹp lòng Chúa, như Chúa đã chuẩn bị, đã tỏ cho con biết trước, và giờ đây Chúa đã hoàn tất!
Cho nên, con ca tụng Chúa vì mọi điều ấy, con chúc tụng Chúa, con tôn vinh Chúa nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Con yêu dấu của Chúa là vị Thượng Tế đời đời trên thiên quốc. Nhờ Người, vinh quang thuộc về Chúa cũng như về chính Người và Chúa Thánh Thần, bây giờ và cho đến muôn đời. A-men.”
Sau khi giám mục Pô-ly-cáp đọc xong câu A-men để chấm dứt lời cầu nguyện, những người có nhiệm vụ châm lửa đã đốt lửa lên.
Nhưng khi một ngọn lửa lớn bừng bừng cháy sáng, chính chúng tôi đã thấy một việc lạ lùng, chúng tôi là những người đã được phúc chứng kiến việc đó và được dành riêng loan báo cho những người khác những sự việc đã xảy ra.
Quả thật, lửa bốc lên có hình vòm, tựa cánh buồm của con tàu lộng gió, bao quanh thân thể vị tử đạo. Người ở giữa đám lửa không như một thân xác bị đốt cháy, mà như một tấm bánh nướng hoặc như vàng bạc rực sáng trong lò. Chúng tôi còn ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt như thể trầm hương hoặc một thứ dầu thơm quý giá nào đó toả ra.