NGƯỜI LỮ HÀNH NGHÈO KHÓ

(Chút cảm nhận về chân dung cuộc đời thánh Phanxicô Assisi)

Hun hút mênh mông đường thế giới

Hằn sâu dấu bước cuộc lữ hành.

Thích Ca, Kitô hay, Khổng, Lão…,

Cho trái đất này mãi thắm xanh!

Bỏ “tham sân si” là Đức Phật,

Đức Khổng hoằng dương lẽ “Ngũ Thường”.

Một chốn “Vô vi” là đạo Lão,

Kitô “Bát phúc” nẻo tình thương!

Nhưng rồi nhân thế vương tục lụy,

Chúa, Phật, Lão, Khổng vẫn lìa xa!

“Tam Bảo”, “Ngũ Thư” hay “Bát phúc”…

Hư hao giữa một cõi ta bà!

Bây giờ nhớ chuyện thời Trung cổ,

Trong cơn mạt pháp của nhân trần.

Nét đẹp Tin Mừng như mất dấu,

Giàu sang thế tục ngập miên man!

Thành As-si-si vào độ ấy,

Có chàng trai trẻ Phan-xi-cô.

Buông bỏ giàu sang và phú quý,

Lữ hành theo dấu bước Tông đồ!

Đi về qua phố qua thôn vắng,

Hát với loài chim ngắm sắc hoa,

Thương “Anh mặt trời” yêu giọt nắng,

Lời “Kinh hòa bình” mãi vang xa!

Anh đã lên đường mang “Bát phúc”,

Gieo mảnh ruộng đời hạt yêu thương,

Buông bỏ để từ đây đích thực,

Làm khách hành hương giữa dặm trường!

Lữ hành như thế chưa hề tắt,

Buông bỏ khó nghèo vẫn lên hương.

Cũng mới đây thôi ngài Minh Tuệ,

Đầu trần chân đất đã lên đường!

Thì ra thế giới muôn vạn nẻo,

Rốt cuộc là “một cõi đi về”!

Sắc sắc không không đời vẫn thế,

Xin chọn hành hương khỏi bến mê!

Một nén hương lòng xin niệm tưởng,

Vị thánh khó nghèo Phan-xi-cô,

Mong nẻo trần gian muôn vạn hướng,

Tin mừng rực chiếu bước tông đồ!

Sơn Ca Linh (4.10.2024)