Cảm nhận đức tin, Cảm nhận lẽ nhân sinh, Thơ - Nhạc

ANH VÀ MÙA XUÂN SẠCH NỢ TANG BỒNG

(Chút cảm nhận về chuyến về nhà Cha của linh mục Phaolô Trịnh Duy Ri)

Dẫu biết

Nụ mai xuân nào cũng tối tàn sớm nở

Nắng bình minh lên lại lặn xuống hoàng hôn…

Hạt bụi nào vần vũ giữa mênh mông

Một thoáng chốc thành hư vô trống rỗng!

Nhưng

Ngày anh đi vẫn tràn về bao hụt hẫng

Khi đường xuân còn rực thắm sắc hoa

Khi hương xuân vẫn tỏa ngát muôn nhà

Và môi thắm còn đọng lời an khang phước hạnh…

Mà thôi

Tiếc làm chi khi bước vào đời với đôi bàn tay trắng

Mang kiếp phận con người giới hạn bụi tro.

Như hoa cỏ ngoài đồng bị gió cuốn trôi

“Nơi nó mọc cũng không còn mang vết tích”!

Nhưng riêng anh

Chuyến hành hương bây giờ là cán đích

Từ bàn tay Cha giờ rơi lại với vòng tay Cha.

Hạt bụi mỏng manh giờ đã trổ hoa

Một cành thắm thơm hương trên bàn thờ hy tế.

Vâng

Anh đã chọn vào đời để xin làm của lễ

Đã theo Ngài buông lưới giữa trùng khơi.

Ba hai năm đời mục tử rạng ngời

Sáu sáu tuổi trọn chữ tình phục vụ.

Tạ ơn Chúa

Anh bây giờ có mùa xuân vĩnh cửu

“Nợ tang bồng trang trắng vỗ tay reo”

Bệnh tật đắng cay khổ ải gieo neo…

Bỏ lại hết để từ đây bên Ngài yên nghỉ…

Anh yên tâm

Mầu nhiệm hiệp thông vẫn hằn lên mộ chí

Luôn nhớ về anh từng lời nguyện câu kinh…

Không phải nghĩa trang buồn chỉ có loài chim xanh…

Mà bạn hữu anh chị em luôn ở bên anh trong “Nhiệm mầu Dân Chúa”.

Sơn Ca Linh (18.02.2024)