Tác giả: Trương Đình Hiền
-
“Tiếng Rao Việt Nam”, Những nốt nhạc trầm trải những nghìn năm bão bùng giông tố, Vẫn vang lên, Qua xóm, qua thôn, qua muôn vạn góc phố con đường. Qua nắng hạ, mưa đông, qua sáng sớm, đêm trường… Âm thanh huyền thoại, Của những “nhạc sĩ” buôn gánh bán bưng ẩn khuất, Vâng,…
Read more
-
Thôi thì cứ trở về cho dẫu cõi lòng còn tê tái, “một chốn để quay về” ít ra, còn ấm bếp lửa anh em. Mình ta ngoài kia, càng xa càng hoang lạnh bóng đêm, Nghĩ “bước chân Giu-đa” mà rùng mình khiếp hải !
Read more
-
Cũng vậy, nếu trên “Thân Mình Hội Thánh” và trong nhân loại hôm nay, còn có biết bao nhiêu phận người mang hình ảnh của “Đức Kitô loang lổ vết sẹo” của đói nghèo, bị áp bức, bệnh tật, tù đày…đang cần được “chạm đến” với bàn tay của “Lòng Thương Xót”, thì cần thiết…
Read more
-
Xa xôi một chút phân kỳ, Đủ cho tan nát nói gì tử vong. Đóm lửa than, chút tình nồng, Còn thương, còn gặp rực hồng Phục Sinh !
Read more