Tác giả: Trương Đình Hiền
-
Ngỡ ngàng hai tiếng “XIN VÂNG”, “Tôi đây tỳ nữ mang thân dại khờ. Kính xin Thiên Chúa tôi thờ, Thành toàn thánh ý đôi bờ Ước Giao”.
Read more
-
Đã mang phận người, Ai không một lần lo sợ trước bệnh hoạn khổ đau, Ai không trăn trở xuyến xao Khi đối diện với hiểm nguy hay sinh ly tử biệt. Nhưng, “Tình Yêu”, vị “dũng thần” mạnh hơn sự chết. Và là “phép lạ”, Dọc dài tháng năm luôn mãi mãi nhiệm mầu.
Read more
-
Ông Beck nghĩ: “Mạng sống con người thuộc về Chúa. Con người không làm khác đi được, chỉ có thể làm nhẹ bớt phần nào gánh nặng cho nhau bằng sự tha thứ qua những vòng tay ôm”.
Read more
-
Bức tranh đời sáng đẹp nước non xanh cẩm tú, Được vẽ bằng đôi mắt tâm hồn là cuộc hội ngộ của niềm tin. Chàng hoạ sĩ mù ngày ấy, tên cùng đinh mạt hạng ăn xin, Đơn giản thôi, đã gặp, đã quỳ xuống, Đã thân thưa: “LẠY THẦY CON TIN”, mấy lời ấp…
Read more