Anh về dẫu chiều nay vắng lặng,
Phố thị mùa Cô-vít buồn hiu.
Nhưng vạn trái tim đang thức trắng,
Thầm thĩ lời kinh ngát hương chiều !
Tác giả: Trương Đình Hiền
LỜI KINH CỦA MẸ
Lời kinh mẹ hôm nay,
Như hương mùi lúa ruộng,
Mùi đất, mùi bùn, chân chất hy sinh…
Câu được câu mất chưa trọn lời kinh,
Dẫu ngọng nghịu vẫn đong đầy Tin, Cậy, Mến !
TẠI SAO TÔI KHÓC ?
Nên, nếu ai hỏi “tại sao tôi khóc”,
Bởi tôi, bởi người, bởi đời… đang “lạc mất tình yêu” !
Gặp được Thầy thôi, chỉ cần có bấy nhiêu !
Vâng, một tiếng “Rápbuni”, cả trời vui trở lại !
BÌNH VẪN CHƯA HỀ CŨ (TT) PHẦN HAI: MONITA, “CẨM NANG TRUYỀN GIÁO” VƯỢT THỜI GIAN
Việc cùng nhau đọc lại văn kiện truyền giáo của cha ông cách đây 357 năm (Monita hay Huấn thị Ajuthia 1664) nào chẳng phải là “khơi dậy hồng ân đức tin đã lãnh nhận” ? Mà chẳng phải khơi dậy thôi đâu, nếu biết trân trọng và thành tâm vận dụng, MONITA AD MISSIONARIOS, sẽ là một “Kim Chỉ Nam” tuyệt hảo, một thứ “Bình Mới” vẫn còn nguyên giá trị để chứa thứ “Rượu Mới” là Tin Mừng Cứu độ, một thứ “Rượu ngon hảo hạng” mà bất cứ người Kitô hữu nào đều có quyền và trách nhiệm chia sẻ cho anh chị em mình.
NGHỈ NGƠI ĐỂ “ĐI RA” VỚI TRÁI TIM YÊU THƯƠNG
Và Đức Kitô mời gọi chúng ta lên đường, tiếp tục thể hiện thái độ “Chạnh lòng thương” đó đối với con người, với thế giới hôm nay, một thế giới, không chỉ có một đoàn chiên không người chăn mà có hàng tỷ thân phận con người bì vùi dập trong những nỗi bi đát, thương đau, khổ lụy, như ĐTC Phanxicô đã liệt kê trong cả số 15 của Tông sắc “Dung nhan lòng thương xót”
ĐIỂM HẸN “MIỀN ĐẤT THÁNH”
Nên vẫn cần hoang mạc,
cần dáng đứng Mô-sê,
Cần những cuộc tìm về,
Điểm hẹn “miền Đất Thánh” !
ĐẦY TỚ LÁI BUÔN HAY BÍ KÍP “ĐỪNG MANG GÌ”
Thế đó ! hành trang tông đồ, vũ khí của người ngôn sứ dùng để lên đường dấn thân chiến đấu với quỷ ma và tật bệnh, với tội lỗi và bóng tối lại chỉ là “sự khó nghèo” trong tin yêu phó thác; là niềm trông cậy trong sức mạnh và sự trợ giúp của chính Thiên Chúa; là những giá trị và cung cách ứng xử mang dáng đứng khiêm hạ, yêu thương…
EM VÀ “CHUYỆN TÌNH THÁNG BẢY”
“Tháng Bảy mưa ngâu” mùa này lại đến,
Nhớ chuyện tình nồng “Chức Nữ, Ngưu Lang” !
Lời Khấn hôm nay son sắt đá vàng,
Nguyện trung trinh mãi một đời, em nhé !
ĐÃ CÓ MỘT BUỔI SÁNG DIỆU KỲ
Một thoáng người đi, người ở lại,
Tre già, măng mọc, chiếc lá rơi…
Dấn bước vào đời em Phó Tế,
Linh mục anh về chốn nghỉ ngơi !
MÀ DẠI GÌ LÀM THẾ !
Nếu hai ngàn năm trước, tại quê hương Nadarét, “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng đón nhận” (Ga 1,11) để đến nỗi “Người không làm phép lạ nào được”, thì hôm nay, Người đang đến giữa cộng đoàn chúng ta, không phải với một “Rabbi Giêsu đang nổi tiếng như cồn”, mà là một “Tấm Bánh Thánh Thể” giản đơn khiêm hạ; hay đâu đó ngoài kia, Ngài đang đến trong thân phận của một “em bé đánh giày, một lão già ăn xin, một người giúp việc, một người mẹ buôn gánh bán bưng”… liệu chúng ta có “dè bỉu, khinh khi, chối từ, ngoảnh mặt”… !
BÌNH VẪN CHƯA HỀ CŨ
Tuy nhiên, trước hết và trên hết, chân dung của “người truyền giáo”, của kẻ “Loan báo Tin Mừng” theo đúng nguyện vọng và ước muốn của “Đấng Sáng Lập” lại là “CHỨNG NHÂN”: “Chính anh em là chứng nhân về những điều nầy” (Lc 24,48); “Bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem, trong khắp miền Giuđê, Samari và cho đến tận cùng trái đất” (Cv 1,8).
MỪNG ANH ĐÃ VỀ NHÀ
Thế tạm mà, có chi là mãi mãi,
Tiễn xác Anh về với cát bụi thời gian…
Và hồn Anh cập bến đỗ thiên đàng,
Mừng Anh đã về nhà, nhà Cha đang đón đợi !
Ở ĐÂY, BÂY GIỜ… HƠN CẢ VẠN LẦN “CÁI GẤU ÁO” !
Trong khi thế giới đang vật vã trước “lưỡi hái tử thần” là đại dịch Covid-19, người Kitô hữu được gọi mời sống niềm hy vọng và tin yêu phó thác; đồng thời chung tay xây đắp nền “văn minh sự sống, văn minh tình yêu” qua con đường “Tám Mối Phúc thật”, qua giới răn “Yêu thương” ! Thật ra, cho dù con người có văn minh và tài giỏi thế nào, có tìm được những phương thuốc hiệu nghiệm, tối hảo làm sao, mà chấp nhận “bán mình cho ác quỷ”, hay như sách Khôn Ngoan, “thuộc về nó”, về phe với nó, thì mãi mãi bước đi trong bóng tối sự chết. Chỉ có “niềm tin”, niềm tin đơn sơ chân chất của người phụ nữ “chạm vào gấu áo của Chúa”, niềm tin sẵn sàng để bàn tay Chúa chạm đến trên thân phận, trên cuộc đời…, mới cứu thế giới.
CHÚA NGỦ GIỮA THUYỀN TA !
Mỗi một cuộc đời hôm nay,
Như “một chuyến sang bờ” trên “biển đời bão tố”,
Đời sẽ vui, trời sẽ lặng, biển sẽ yên…
Bao lâu tin Thầy, Người Hoa Tiêu vĩ đại trung kiên,
Vâng, Ngài đang ở đó,
Và Ngài sẽ đưa thuyền ta an toàn về bến đỗ !
CHÚA NGỦ VÀ “MỘT CHUYẾN SANG BỜ”
Ước gì, trên “mỗi chuyến sang bờ” của anh, của chị, của tôi hôm nay sẽ không có chỗ cho hoang mang hãi sợ, cho buồn sầu thất vọng…, mà đong đầy niềm tin yêu vui sống vì có Đấng Phục Sinh đang đồng hành; và thay vì hoảng loạn kêu la “Chúa ơi, chúng con chết mất… Sao Chúa chẳng quan tâm”, là những lời ca khen chúc tụng vang vọng khắp trên đường: Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương (Tv 106,1). Amen.
GÓC CHIỀU
Ngoài kia đời những bến mê
Trong nầy gió dịu vườn quê sum vầy…
Thiên đàng có phải là đây ?
Mà sao câu hát ươm đầy hương yêu…!
HÃY VUI LÒNG DẠY CON TÌNH YÊU
Xuất phát từ “trường dạy yêu thương” của Đức Ki-tô, nhân đức Khiết Tịnh mà những người được thánh hiến cam kết đón nhận và sống, có thể nói được, đồng nghĩa với “Đức Yêu thương”, như Cha Marcello de Cavalho Azevedo đã cắt nghĩa cách dí dỏm nhưng cũng đầy tính thuyết phục: “Không có đức ái, sự trong trắng không có ý nghĩa. Tại sao con giữ mình trong trắng ? – Vì con ích kỷ, không chịu được ai ? – Vì không ai yêu con nổi ? – Hay vì con muốn giữ lòng con để yêu Chúa và yêu tha nhân trọn vẹn hơn ? – Chỉ lý do cuối cùng nầy mới chính đáng”
NƯỚC TRỜI HAY “HIỆN TẠI ẮP ĐẦY TÌNH YÊU”
Và như thế, mỗi một thành phần dân Chúa hôm nay đều là một “Chồi non”, một “hạt cải”, một “hạt giống” đang được Thiên Chúa trồng vào mảnh đất thế gian để làm nên những “đại thụ cho chim trời núp bóng”, những “đồng lúa chín vàng” để nuôi sống chúng sinh. Điều quan trọng còn lại đó là những “chồi hương nam”, những “cây lúa, cây cải” phải được “trồng nơi nhà Chúa”, để Chúa chăm nom, săn sóc; phải như những “cành nho liên kết với Thân Nho”, phải đón nhận “nước non phân thuốc…” của Mẹ Hội Thánh…, thì mới có thể đứng vững và mạnh mẽ vươn cao như khẳng định của tác giả Thánh Vịnh 91: “Người hiền đức như cây chà là nở hoa tươi tốt, vươn mình lên như cây hương bá đất Liban.