Nên, xin Ngài hãy đến,
Hãy nối dài “bàn tay” qua muôn nghìn thế kỷ,
Hãy sai nhiều thợ gặt lên cánh đồng trần gian (Mt 9,38).
Để “thay mặt”, để “đổi lời”, để hồng ân cứu độ trao ban,
Để dẫn dắt đoàn chiên,
Khỏi những “ngày mây đen mù mịt”… !
Tác giả: Trương Đình Hiền
VỀ THĂM “GIẾNG CŨ GIỮA ĐỒI HOANG”
Và con đường để về “thăm giếng cũ giữa đồi hoang” lại chập chùng gai chông sỏi đá, thêm một dấu chỉ quá rõ ràng để nhắc cho những “khách hành hương hôm nay”, thế hệ cháu con của biết bao nhiêu tiền nhân anh hùng tử đạo, luôn ghi nhớ và xác tín rằng: đón nhận thập giá vì tình yêu dành cho Đức Kitô và vì Hội Thánh, trong Hội Thánh và với Hội Thánh, để trở nên dụng cụ cứu độ, để nối dài “Hy tế của Đấng Cứu Độ”, để cùng với Đức Kitô “bị treo lên hầu kéo mọi người lên” (Ga 12,32)…mãi mãi là con đường đẹp nhất và đúng nhất của mọi Kitô hữu,
ĐẸP THAY “CÁI THUỞ BAN ĐẦU”
Nếu Kitô giáo phát sinh từ biến cố Đức Kitô Phục Sinh và Tin Mừng Phục Sinh bắt đầu được loan truyền từ ngày lễ Ngũ Tuần như sách Công Vụ tường thuật, thì quả thật, cho đến mãi ngàn sau, khi nào Hội Thánh Chúa Kitô còn trên mặt đất, thì sách Công Vụ Tông Đồ vẫn còn được đọc, được công bố, nhất là được công bố trong những ngày sau Đại lễ Phục Sinh.
ĐỂ SỨ ĐIỆP KERYGMA ĐI VÀO CUỘC SỐNG
Người ta bảo “Không thể cho cái mình không có”. Ngày xưa, Thánh Phêrô, trong những ngày đầu tiên truyền giảng Kerygma, đã nói với anh què ở Giêrusalem rằng: “Vàng bạc thì tôi không có; nhưng cái tôi có, tôi cho anh đây: nhân danh Đức Giêsu Kitô người Nadarét, anh đứng dậy mà đi” (Cv 3,6). Vâng, ngài đã cho anh ta chính Đức Kitô phục sinh. Còn chúng ta thì sao ? Việc huấn giáo, rao giảng, mục vụ… chúng ta áp dụng kerygma được bao nhiêu ?
CỨ NGỠ LÀ DƯ ẢNH
Bấy nhiêu thôi… cả một trời thân ái,
Phòng âm u, giờ ngợp sáng bình minh;
“Tảng mật ong, mẫu cá nướng”… thân tình,
Nhớ chén tạc, chén thù… ngày xưa ấy !
“VẾT SẸO” HAY “GIỚI HẠN CUỐI CÙNG CỦA TÌNH YÊU”
Trước một thế giới bị đe doạ bởi đại dịch và bao nhiêu cơn khốn khó, hiểm nguy của sự dữ đang hoành hành, Hội Thánh nói chung và mỗi người Kitô hữu nói riêng, cần phải trở về để chạm đến vết sẹo của Đức Kitô, vết sẹo của lòng thương xót; và thực ra “vết sẹo đó” nào có xa xôi. Chính ở đây, lúc nầy, Chúa Giêsu Thánh Thể đang hiện diện và gọi mời: không chỉ “chạm đến vết sẹo”, “xỏ ngón tay”, “thọc vào cạnh sườn”…, mà hơn thế nữa: cả máu thịt, thân mình: “hãy nhận lấy mà ăn, hãy nhận lấy mà uống”. Đây phải chăng là “giới hạn cuối cùng của lòng thương xót”, như Thánh Gioan xác quyết: “Ngài đã yêu thương họ đến cùng” (Ga 13,1).
NHỮNG VẾT THƯƠNG MANG HÌNH “HẠT LÚA”
Nhờ những vết hằn trên thân xác Đấng Phục Sinh từ dạo ấy,
Thập giá, khổ đau… đã trở thành “tặng phẩm của tình yêu”,
“hoa Phục sinh” đã trỗ
trên “những vết thương mang dáng hình hạt lúa” !
BÌNH MINH “NGÀY THỨ NHẤT TRONG TUẦN”
Chuyện “ông Thầy Giêsu”, chưa tan nỗi buồn đau điếng,
Nay chợt về “Tin Vui: NGÀI ĐÃ SỐNG LẠI RỒI” !
Toàn là “tôi làm chứng”:
Ngôi Mộ trống, thiên thần …, mới sáng nay thôi,…
DỌC BỜ SÔNG THOA
Con sông vẫn ngàn đời im lặng ! Nhưng hình như dọc bờ sông Thoa, những cây cỏ dại, những bụi sậy lau…, đang thỏ thẻ những “câu chuyện dòng sông”, trong đó, hình như có câu chuyện: một số người đã bỏ mạng ở đây đang khi còn mang cây thập giá trên ngực !
NGỤ NGÔN ĐÊM
Đêm giữa đồi hoang,
Khi chiều chưa lên, bóng tối phủ bao la
Người Tử Tội tắt hơi, mặt trời bỗng dưng vụt tắt !
Một cuộc tái sinh giữa khung trời chết chóc,..
DẪN LỄ TUẦN THÁNH – TAM NHẬT VƯỢT QUA
Hôm nay, mỗi người Kitô hữu cử hành và sống chính mầu nhiệm mà các môn đệ Chúa Kitô xưa đã sống: “Người đã chết để diệt trừ cái chết của chúng ta, và sống lại để ban cho chúng ta nguồn sống mới” (Kinh Tiền Tụng). Thánh Thần đã làm cho Đức Kitô chỗi dậy từ cõi chết, nay cũng làm cho chúng ta “trở nên người mới để sống một cuộc đời tràn ngập ánh sáng của Đấng Phục Sinh”
HUYỀN THOẠI CHIM HOẠ MI ỨC ĐỎ
Nên từ dạo ấy đã ân ban,
Vết đỏ khắc ghi kỷ niệm vàng.
Nên từ đó “Hoạ mi ức đỏ”,
Loài chim “Ngày Thứ Sáu vinh quang” !
TỪ KHI EM LÀM MẸ
Hỡi những Eva, Maria,
Hãy thắp sáng “niềm vui yêu thương” (8) và ươm màu hy vọng,
Hãy nâng niu và bảo vệ mầm sống của “Trời cao”.
Hãy noi gương Người Mẹ thánh, thuở nào,
Hãy can đảm “thưa vâng” từ khi em làm mẹ !
LỜI NHẮC BẢO CỦA “TIẾNG CHUÔNG TRUYỀN TIN”
Thế nhưng, để có được một thái độ, một cuộc đời “xin vâng trọn hảo” như thế, Đức Mẹ đã âm thầm lặng lẽ chuẩn bị một “mảnh đất tâm hồn” tỉnh thức, lắng nghe trong suy niệm nguyện cầu. Cho dù Thánh sử Luca không cho biết “sự kiện Truyền Tin” diễn ra lúc nào; nhưng cứ theo “chỉ dẫn của sách Khôn Ngoan”, thì đây là cuộc gặp gỡ, đối thoại trong bầu khí thinh lặng của đêm khuya: “Khi vạn vật chìm sâu trong thinh lặng, lúc đêm trường chừng như điểm canh ba, thì từ trời cao thẳm, lời toàn năng của Ngài đã rời bỏ ngôi báu, ví tựa người chiến sĩ can trường xông vào giữa miền đất bị tru diệt…” (Kn 18,14-15).
BẮT ĐẦU CUỘC HÀNH TRÌNH GIAO ƯỚC MỚI
Từ “hạt lúa mì đầu tiên có tên Giêsu” đã được “gieo trên Đồi Sọ vào chiều Thứ Sáu Vượt Qua”, và được tiếp nối bởi muôn ức triệu chứng nhân ngã xuống trên khắp cánh đồng thế giới, quả thật, mùa xuân ơn cứu độ cứ mãi vươn lên, trăm hoa đua nở, trái chín vàng đồng.
CHIẾC BÓNG LẶNG THẦM ĐỂ YÊU THƯƠNG
Sự công chính của Thánh Giuse không chỉ được ấn chứng vì đức tin tuyệt đối vào thánh ý Thiên Chúa để sẵn sàng cúi đầu vâng phục, nhưng còn được làm sáng tỏ thêm qua thái độ tin tưởng, kính trọng tha nhân để bao dung đón nhận, mà đối tượng cụ thể, đó chính là “Người bạn đời Maria đang mang thai ngoài hôn phối”: Giuse bạn của bà là người công chính, không muốn tố cáo bà, nên định tâm lìa bỏ bà cách kín đáo…
CHIẾC BÓNG LẶNG THẦM
Cha Giuse ơi !
Bóng mát lặng thầm từ muôn đời tiền định,
Xin cho chúng con,
“Mỗi ngày tỉnh dậy” để vâng phục ý Cha.
Để trái tim hồng bừng lửa mến thiết tha,
Dẫu “lặng thầm”,
Mãi là “chiếc bóng mang dáng hình “yêu thương phục vụ” !
CUỘC HÀNH HƯƠNG “VỀ MIỀN ÁNH SÁNG”
Hình tượng “con rắn trong sa mạc”, biểu tượng của tội lỗi và sự chết, so sánh với việc “Con Người được giương cao”, biểu tượng của Thập Giá tình yêu cứu độ, chính là hình ảnh làm nổi bật tính liên tục của tình yêu Thiên Chúa. Tình yêu ấy đã được khẳng định từ trong Cựu ước, theo thời gian, càng rõ nét, cuối cùng quy tụ cách mạnh mẽ, lớn lao nơi chính Chúa Kitô, Con Thiên Chúa làm người, và là Đấng “bị treo lên để kéo mọi sự lên với Ngài” (Ga 12,32).