Chúng ta tin rằng, ở gữa chúng ta hôm nay, hình như cũng đang có một “Vianney của giáo phận” đã hoàn tất trách nhiệm mục tử cách hoàn hảo và đã chết một cái chết đẹp tuyệt vời. Và giả như “bức tranh cuộc đời của ngài” còn một chút gì chưa hoàn hảo, thì trong Thánh lễ nầy, Hy lễ cứu độ của chính Chúa Kitô, chúng ta cùng sốt sắng dâng lời cầu nguyện, để hôm nay, ngài thật sự về bên Chúa Cha, theo như lời của chính Chúa Kitô đã phán: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống ; không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”.
Tác giả: Trương Đình Hiền
CÓ MỘT BUỔI BÌNH MINH NHƯ THẾ
Một buổi bình minh,
Một con đường, một hồng ân nhiệm mầu cao cả,
Ôi linh mục,
một cuộc đời mắc nợ, bao giờ mới trả xong !
BƯỚC ĐI TRONG SỰ HIỆN DIỆN CỦA NGÀI
Quả thật, trên con Đường của Đức Kitô hôm nay, chúng ta lại phải bắt đầu. Bởi vì, như lời Đức thánh Giáo Hoàng G.P.II nói với giới trẻ năm 1988: “Khám phá Đức Kitô là một cuộc phiêu lưu đẹp nhất đời chúng con. Nhưng khám phá ra Ngài một lần mà thôi thì không đủ. Mỗi khám phá người ta có về Người lại trở thành một lời mời gọi kiếm tìm Người hơn nữa…”.
TẤM LÁ TRONG VƯỜN ĐỊA ĐÀNG
Tấm lá trong vườn địa đàng,
Hay “tấm lá hôm nay” trên những con đường” thế kỷ.
Chiếc khẫu trang bịt mồm, cái màn ảnh trên tay…
Những thiết bị “nghe nhìn” bịt kín đôi tai,
Âm thanh, tin nhắn…một cõi riêng,
A-đam, E-Va…hay chúng ta hôm nay đã trở thành xa lạ.
CÁNH CỬA NHỎ, CON ĐƯỜNG HẸP
Chúng ta hãy cầu nguyện cho nhau và cho những ai đang dấn thân sống trong chức linh mục và đời thánh hiến mãi mãi trung thành chọn “cánh cửa nhỏ – con đường hẹp” của Chúa Giêsu, của Tin Mừng” để cho dù có phải mất mát thiệt thòi hay lao đao lận đận một cách nào đó, thì luôn hãy nhớ rằng: cánh cửa nhỏ đó, con đường hẹp đó sẽ “dẫn tới bao la…về bên Chúa…và sẽ “cho thế gian bừng nở hoa hồng”.
NHỮNG NGƯỜI LỮ HÀNH KHÔNG CÔ ĐỘC
Trong một thế giới có quá nhiều những “thần tượng giả”, những “bạn đồng hành không ra gì”, những ý thức hệ lầm lạc và giả dối…chúng ta cần luôn tỉnh thức và cầu nguyện không ngừng như hai môn đệ Emmau khi xưa, với người “bạn đồng hành duy nhất đáng tin”- Đức Kitô phục sinh: “Xin Thầy ở lại với chúng tôi vì trời đã xế chiều và ngày sắp tàn”; và cùng cầu xin cho cho mọi người trên thế giới, nhất là những kẻ đang bước đi trong buồn phiền cô độc, được tìm thấy “Người bạn đồng hành đích thực là chính Đức Kitô Phục Sinh”, để cuộc sống của họ không là một “cuộc lữ hành cô độc” mà là một cuộc tiến bước trong hoan vui và đầy hy vọng. Amen.
GÁNH RAU VÀ VỐN LIẾNG CỦA MẸ
Nhà mình hôm nay vừa hết gạo,
Mẹ gom sau vườn chút rau quê,
Dẫu biết “cách ly” đành xuống phố,
Có thể chiều nay mẹ không về !
NỐT NHẠC TRẦM ẨN KHUẤT
“Tiếng Rao Việt Nam”,
Những nốt nhạc trầm trải những nghìn năm bão bùng giông tố,
Vẫn vang lên,
Qua xóm, qua thôn, qua muôn vạn góc phố con đường.
Qua nắng hạ, mưa đông, qua sáng sớm, đêm trường…
Âm thanh huyền thoại,
Của những “nhạc sĩ” buôn gánh bán bưng ẩn khuất,
Vâng, “Tiếng Rao”,
Những nốt trầm làm nên “bản đại hoà tấu đời kiệt tác” !
MỘT CHỐN ĐỂ QUAY VỀ
Thôi thì cứ trở về cho dẫu cõi lòng còn tê tái,
“một chốn để quay về” ít ra, còn ấm bếp lửa anh em.
Mình ta ngoài kia, càng xa càng hoang lạnh bóng đêm,
Nghĩ “bước chân Giu-đa” mà rùng mình khiếp hải !
HONG LẠI NIỀM TIN TỪ “VẾT SẸO”
Cũng vậy, nếu trên “Thân Mình Hội Thánh” và trong nhân loại hôm nay, còn có biết bao nhiêu phận người mang hình ảnh của “Đức Kitô loang lổ vết sẹo” của đói nghèo, bị áp bức, bệnh tật, tù đày…đang cần được “chạm đến” với bàn tay của “Lòng Thương Xót”, thì cần thiết biết bao, những “tông đồ Tôma” luôn trở về “ở lại với anh em trong mái nhà Hội Thánh và hong lại niềm tin từ vết sẹo của Đấng đã chết và sống lại vì yêu, “vết sẹo của Lòng Thương Xót”.
CHỈ CẦN MỘT CHÚT TÌNH THÔI
Xa xôi một chút phân kỳ,
Đủ cho tan nát nói gì tử vong.
Đóm lửa than, chút tình nồng,
Còn thương, còn gặp rực hồng Phục Sinh !
NGÀI VẪN HẸN CHỜ VÀ ĐANG ĐỨNG ĐỢI
Và ở cuối đường kia bây giờ,
Đức Kitô Phục Sinh vẫn hẹn chờ và đang đứng đợi.
Đợi anh, đợi chị, đợi mình,
Cùng Ngài gieo bước đăng trình “ra khơi”.
CHUYỆN KỂ TỪ NGÀY SABAT ĐÓ !
“Sau ngày Sa-bát” (Mt 28: 1), những người phụ nữ đã đến ngôi mộ. Tin Mừng của Đêm Thánh Vọng Phục sinh bắt đầu với ngày Sa-bát. Đó là ngày trong Tam Nhật Phục sinh mà chúng ta có xu hướng lơ là khi chúng ta háo hức chờ đợi cuộc vuợt qua từ thập giá của ngày Thứ Sáu tiến đến lời tung hô Alleluia của Chúa Nhật Phục Sinh. Tuy nhiên, năm nay, chúng ta đang trải nghiệm, hơn bao giờ hết, sự im lặng thật lớn lao của ngày Thứ Bảy Tuần Thánh. Chúng ta có thể tưởng tượng mình ở vị trí của những người phụ nữ vào ngày đó.
VIÊN NGỌC Ở TẬN CÙNG CHÉN ĐẮNG
Hãy vững tin,
Ngài đang có ở đây,
Tay trong tay, cùng nhịp bước trên mọi nẻo đường
Để lần nữa, kề môi, chung chia nhấp từng giọt đắng.
Để lần nữa,
Không phải một lần với tên trộm ngày xưa rồi thinh lặng.
Mà hôm nay, với chúng ta:
Sau khi uống cạn chén đắng nầy,
“Con sẽ ở trên thiên đàng với Ta” vĩnh viễn ! (Lc 23,43).
CHỜ CON VỀ ĐỂ ĐƯỢC RỬA CHÂN
Một lần thôi, Thứ Năm duyên nợ,
Chờ con về để được rửa chân.
Để nghe điệp khúc tình yêu đó,
“Hãy yêu thương, yêu cả vạn lần”.
KHI CHIẾC ÁO TOẢ HƯƠNG THƠM THÁNH THẦN
Mặc dù “tấm áo không làm nên thầy tu”; nhưng “phẩm phục linh mục” của Tân ước phải tràn ngập hương thơm “Dầu Thánh Thần” của Đức Kitô. Bởi vì, người tín hữu hôm nay đang khao khát nhận được “hương thơm của dầu Thánh Thần” đó từ nơi bàn tiệc Thánh Thể, từ bài giảng Lời Chúa, từ thái độ bao dung tha thứ nơi Toà Giải tội, từ sự tiếp đón và phục vụ ân cần, từ thái độ khiêm nhường và dấn thân chịu khó, chịu khổ…của các linh mục, những mục tử mà Đức Giáo Hoàng Phanxicô yêu cầu là hãy sẵn sàng “mang lấy mùi chiên”
CHÙM THƠ LỄ LÁ
Ta lại có một lần Tuần Thánh,
Đẹp làm sao ký ức Tin Mừng.
Chút tình yêu bỗng rưng rưng,
Lời thưa cho dẫu ngập ngừng: “Con tin” !