Bài ca của người lữ hành

…Trên con đường mòn,
Con đường mòn của kiếp nhân sinh
Đã bao đời quen thuộc, chán ngấy !
Tôi đã bước đi,
Và bỗng thấy một chiều hoang dại…
 
Đằng trước, đằng sau
Hàng hàng lớp lớp,
Những đứa trẻ thơ ngây,
Những mụ già…còng lưng đếm bước.
Những đôi tình nhân
Tay trong tay, vòng ôm tha thướt,
Và những lão ăn mày,
Bao bị cồng kềnh rách nát theo sau…
 
…Trên con đường mòn,
Con đường mòn của kiếp nhân sinh
Đã bao đời quen thuộc, chán ngấy !
Tôi đã bước đi, và…
Bỗng thấy tâm hồn sao tê tái.
Quay lại đằng sau : Ôi nhạt nhoà quá khứ,
Tuổi thơ, nụ hồng, mơ mộng…mù sương !
Nhìn lại chung quanh : đồng không mông quạnh !
Lớp lớp người hấp tấp cuốn nhau đi.
Và phía trước : một màu xanh đen, chân trời tím ngắt !!
Nẻo tương lai mịt mờ huyền hoặc…
 
Và tôi lại bước đi,
Trên Con đường mòn của kiếp nhân sinh
Đã bao đời quen thuộc, chán ngấy !
Bước chân giờ tê tái,
Và nỗi chán chường vây phủ con tim.
Tôi ngước mắt lên cao,
Như thú hoang quờ quạng đi tìm,
Tìm dòng suối mát, “rừng mơ”,
Hay một bình minh cuối trời rạng rỡ…
 
Thì ô kìa !
Ngài đang đứng đó,
Như Mục tử, gậy cầm tay.
Ngài đứng đó, dường như, đã bao giờ,
Ngài vẫy gọi,
Và sau đó…dìu tôi sánh bước…
 
 
… Trên Con đường mòn
của kiếp nhân sinh đã bao đời quen thuộc.
Đi bên Ngài tôi bỗng thấy bình an.
Ngài nói khẽ, Ngài mỉm cười, yên lặng.
Phần tôi,
Con đường mòn bây giờ vui lạ !
Lá xanh, hoa thắm, nắng tươi hồng,
Trời bao la, chim reo hát trên không…
Như đón mời chân tôi bước tới.
 
Và trên con đường mòn
Của kiếp nhân sinh muôn đời quen thuộc,
Ngài đã cho tôi
Tìm ra “ý nghĩa cuối cùng”
Của “những chuyện xảy ra”
Trên con đường mòn :
Đằng trước, đằng sau, chung quanh, khắp chỗ,
Người ta đánh nhau, dập đầu máu đổ,
Người ta yêu nhau, phản bội, hận thù.
Người ta đói, người ta no,
Người ta giàu, người ta khổ.
Người ta sinh ra một đời nặng nợ,
Người ta loay hoay cơm áo gạo tiền,
Người ta mù loà, què cụt, điếc, điên,
Người ta nằm xuống, một đời, ngôi mộ !…
 
…Và trên con đường mòn
của kiếp nhân sinh muôn đời quen thuộc.
Ngài dẫn tôi đi hết sáng lại chiều.
Ngài hát tôi nghe “ca khúc tình yêu”
Và Ngài bắt tôi
Phải học thuộc lòng từng câu từng chữ.
 
Thì ra đó là một bài ca
Kể câu chuyện một “Người Hành Lữ” :
Người Hành Lữ đó,
Từ trời cao đã nhìn thấy khổ đau,
Rồi cam tâm từ giã chốn “sang giàu”
Ôm phận bạc hoá thân làm người thế.
Và trên con đường mòn
Của kiếp nhân sinh muôn đời chán ngấy
Người đã đồng hành với hết thảy anh em.
Đã chen vai sát cánh,
Đã sục sạo đi tìm,
Tìm ánh mắt, bờ môi khô mệt mỏi.
Tìm từng đôi vai chất đầy gánh tội,
Tìm những con tim bao ngày tháng giá băng.
Tìm những mảnh đời hoang,
Điên dại khô cằn…
Người ôm hết trong vòng tay nhân ái…
 
Nhưng đoạn cuối của bài ca ấy,
Tôi học hoài mà chỉ nhớ đôi câu :
“Rồi có một đêm thâu,
người ta xúm lại,
bắt lấy Người trói chặt đem đi…
Chiều hôm sau trên đồi nắng úa,
Người bị giết,
Treo trên hai thanh gỗ sồi tréo lại…
Nhưng chưa được ba ngày
Người ta xôn xao bàn tán :
“Rằng : Người đã sống lại rồi,
Người dã chết cho chị, cho anh, cho tôi,
Và đã phục sinh, hoàn thành ơn cứu chuộc…”
 
Tới đó, bài ca chấm dứt…
Khi tôi thuộc rồi,
Thì Ngài cũng lặng lẽ biến đi tự bao giờ,
Bỏ lại mình tôi,
Trên con đường mòn
Của kiếp nhân sinh muôn đời quen thuộc.
Vừa hát khẽ bài ca,
Tôi một mình lê bước
Nhưng hình như,
Đang vọng lại Lời Ngài phía trước :
“Nhập thể – yêu thương – hiến tế – giao hoà…
Bài ca đó, viết đi, đừng bỏ cuộc,
Từng nét chữ phải hoà theo nhịp bước,
Phải thấm đầy ý nhạc yêu thương…”
 
Và tôi cứ thế bước lên đường,
Con đường mòn
Của kiếp nhân sinh muôn đời quen thuôc…

 
Jos. Trương đình Hiền (Sơn Ca Linh)