Bài Thương Khó theo Thánh Gioan : “Vậy Đức Giêsu bước ra ngoài, đầu đội vương miện bằng gai, mình khoác áo choàng đỏ. Ông Philatô nói với họ : “ECCE HOMO”. (Ga 19,5)
Chuyện 2000 năm trước,
Một người đàn ông
Xuất hiện trong dáng đứng “ECCE HOMO”.
Những đôi mắt cú vọ hể hả tri hô :
“Lộng ngôn, dối lừa, âm mưu…phản động !”
Những cặp môi trề khinh mạng : “hết còn đất sống”…
Một mình cô độc,
Trước vành móng ngựa tòa án con người.
Xác thân hằn đầy thương tích trêu ngươi :
Vết thương của làn roi khinh miệt dể duôi : thứ nghèo kiết xác
Vết thương của mão gai thù hận kiêu căng : thứ ngược đời phá luật.
Vết thương của bản án được kết bằng độc tài, áp bức, bất công,
Vết thương của dư luận bầy hầy, nhầy nhụa,
Hùa theo công cụ tuyên truyền láo khoắc mượn thế đám đông…
Chính xác : “ĐÂY LÀ NGƯỜI”,
Là thân phận của “phẩm giá người đáy cùng xã hội”!
Thì ra, đằng sau chân dung “ECCE HOMO” là gam màu u tối,
Dật dờ ẩn hiện đầy gương mặt của từng người dân tôi :
“ECCE HOMO” là tuổi học trò bị đánh đập, lạm dụng đầy kiểu tanh hôi,
“ECCE HOMO” là những nông dân không còn mảnh đất.
“ECCE HOMO” là thanh niên, thiếu nữ nhọc nhằn trôi dạt,
Đánh đổi cả cuộc đời với chút lương còm nơi đất khách tha hương.
“ECCE HOMO” là tuổi thanh xuân chấp nhận “làm gái đứng đường”,
Bởi giá trị cuộc đời chỉ được đo bằng tiền tình danh lợi.
“ECCE HOMO” là những tù nhân lương tâm giữa những tường vôi tăm tối,
Vì dám làm ngôn sứ để mong đòi “ái quốc-độc lập-tự do”.
Vâng, đất nước tôi,
vẫn còn “CHIỀU THỨ SÁU”, vẫn còn đầy những “ECCE HOMO”…
chờ lâu quá rồi, không biết đến bao giờ,
mới có “NGÀY THỨ NHẤT” của bình minh rực sáng !!!
Sơn Ca Linh
Tuần Thánh 2019