Ngỡ ngàng hai tiếng “XIN VÂNG”,
“Tôi đây tỳ nữ mang thân dại khờ.
Kính xin Thiên Chúa tôi thờ,
Thành toàn thánh ý đôi bờ Ước Giao”.
Danh mục: Thơ – Nhạc
Giới thiệu các bài thơ đạo, đời và các ca khúc của tác giả Sơn Ca Linh (Lm. Giuse Trương Đình Hiền) và của nhiều tác giả thân quen khác.
ĐỜI VẪN CÒN “PHÉP LẠ TÌNH YÊU”
Đã mang phận người,
Ai không một lần lo sợ trước bệnh hoạn khổ đau,
Ai không trăn trở xuyến xao
Khi đối diện với hiểm nguy hay sinh ly tử biệt.
Nhưng, “Tình Yêu”, vị “dũng thần” mạnh hơn sự chết.
Và là “phép lạ”,
Dọc dài tháng năm luôn mãi mãi nhiệm mầu.
PHONG TOẢ
Hãy mở những cửa sổ của tâm hồn bạn,
và dẫu lúc này bạn không thể
tiếp xúc với ai qua quảng trường vắng bóng người,
nhưng cứ hát lên nhé.
CHÀNG HOẠ SĨ MÙ VÀ BỨC TRANH MANG GAM MÀU ÁNH SÁNG
Bức tranh đời sáng đẹp nước non xanh cẩm tú,
Được vẽ bằng
đôi mắt tâm hồn là cuộc hội ngộ của niềm tin.
Chàng hoạ sĩ mù ngày ấy, tên cùng đinh mạt hạng ăn xin,
Đơn giản thôi, đã gặp, đã quỳ xuống,
Đã thân thưa: “LẠY THẦY CON TIN”, mấy lời ấp úng.
Và bỗng dưng bức tranh thế giới vốn màu đen,
Sản phẩm của vô tình, vô tín, của đố kỵ ghét ghen,
đã có được bức tranh,
Bức tranh đời tuyệt mỹ với gam màu ánh sáng.
VĂN TẾ KÍNH Á THÁNH ANRÊ PHÚ YÊN
Những nhát gươm đâm nơi gò Thành Chiêm năm ấy,
Một ngọn lưỡi đòng trên đồi Núi Sọ ngày xưa.
Sống đời chứng nhân, chết làm hy lễ,
Bài ca huyết lệ vang mãi vô cùng.
Thế mới biết, đường Thập Giá phải liều thân mới đặng,
Giờ mới hay, phúc thiên đình, dám hy sinh tất thành.
EM VÀ CHIẾC TÀU KHÔNG BẾN ĐỖ
Những chiếc tàu đời em, không bến chơi vơi,
Nên chớ vội “ra khơi” và hãy khoan bước xuống.
Đợi anh một ngày mang “chiếc bùa vô lượng”,
Xây đất bằng, bạt núi lấp sông,..
XIN LÀM NGƯỜI CANH GIỮ MÙA XUÂN
Đôi chân mẹ, khúc tình ca,
Dòng sông mang mãi phù sa cho đời…
Làm tên lính gác thế thôi,
Để mai thức dậy thấy đời còn xuân.
TẾT VÀ MÙI HƯƠNG HOA CŨ
Mùa xuân bây giờ,
Tìm lại chút màu hoa xưa sao quá khó,
Hoa chợ bán đầy
nhưng vạn thọ thưa vắng bên những đường quê.
Trời vẫn xanh, nắng vẫn đẹp, mà hình như én vẫn chưa về,
Không lẽ, chưa nghe thấy mùi hương và sắc vàng vạn thọ?
BỒ CÂU ĐÃ VỀ HAY “BÓNG CHIM TĂM CÁ” !
Ở ngoài kia, nghe nắng xuân đang bước về vội vã,
Mà sao trong hồn vẫn nghe nhịp bâng khuâng ?
Xin hãy bay về, Bồ Câu Thánh Linh, cánh én tin xuân,
Để sự sống, để tình yêu, để hoà bình…
Gieo mầm xanh trên mọi nẻo đường thế giới…!
NHỮNG CÂY SÁO ĐỜI VÀ CƠN GIÓ LỘNG
“Ngọn Gió Mẹ” dạt dào đang trông ngóng,
Chờ những cây sáo đời để Mẹ thổi vào làn gió nhẹ thánh ân.
Đức Mẹ Qui Hoà trên đĩnh Xuân Vân,
Con xin làm sáo và xin Mẹ hãy là “ngàn vạn gió”.
BƯỚC CHÂN CỦA ĐẤNG EMMANUEL
Thế giới ngủ yên,
Còn thức chăng mấy nụ sao trời,
Ngài mở mắt chào đời giữa lặng im của dòng sông sinh diệt.
Nếu không nhờ thiên sứ đưa tin,
Mấy chú mục đồng cũng chẳng hề hay biết,
Gần đây thôi, Đấng Cứu Thế đã giáng sinh…
TA ĐÃ THẤY NỤ CƯỜI TRONG NƯỚC MẮT
Vâng, ta đã thấy nụ cười trong nước mắt,
Thấy niềm vui giữa muôn vạn đắng cay.
Thấy bao mảnh đời vạ gió tai bay,
Nhưng thập giá đã phục sinh niềm hy vọng !
ĐƯỜNG ANH…ĐƯỜNG EM…!
Đường của em, của anh…tất cả,
Điểm bắt đầu nơi mỗi trái tim.
Hạt mầm yêu thương, dầu sỏi đá,
Đường người đi hoa nở rộ bên thềm !
NGƯỠNG VỌNG TRỜI CAO
Rồi sẽ tạnh cơn mưa buồn tím,
Sân giáo đường ngập nắng xôn xao.
Nghe tiếng em ca mừng Chúa đến,
Màu tím hôm nao bỗng ngọt ngào!
MỘT THỜI…MỘT ĐỜI…ƠN GỌI
Xin nhắn ai về nơi ấy,
Bình dầu xưa đã hiến dâng.
Thoang thoảng “Cam Tùng” đã dậy,
Từ đây vẹn chữ “Xin Vâng”!
GIỜ ĐĂNG QUANG RẤT LẠ
Thì ra, chuyện của Chúa Trời, những trang dài cứu độ,
Riêng chuyện “Làm Vua” của Người Con Một dấu yêu,
Giờ đăng quang, bàn thờ thập giá loang máu một chiều,
tái diễn, khắp nơi, mọi thời, trên muôn nẻo đường dương thế.
NÉN HƯƠNG LẶNG THẦM
Hôm nay thu về ta nhớ lại,
Bao thầy cô đã tới cõi âm.
Nén hương thơm, hương lòng nhỏ bé,
Chút tri ân dù chỉ lặng thầm !
NÉN HƯƠNG LẶNG THẦM
Hôm nay thu về ta nhớ lại,
Bao thầy cô đã tới cõi âm.
Nén hương thơm, hương lòng nhỏ bé,
Chút tri ân dù chỉ lặng thầm !