“Thuyền đời” cho dẫu mỏng manh,
“Gió Trời” lồng lộng lướt nhanh ai ngờ.
Đường dài dệt những vần thơ,
Nghe Thầy “một chuyến sang bờ” từ đây !
Danh mục: Thơ – Nhạc
Giới thiệu các bài thơ đạo, đời và các ca khúc của tác giả Sơn Ca Linh (Lm. Giuse Trương Đình Hiền) và của nhiều tác giả thân quen khác.
NẾU TRÊN MÔI CÒN BẬP BẸ HAI TIẾNG “BA ƠI”
Nên trong đời, vẫn còn tiếng gọi thân thương đó,
Còn trên môi, bập bẹ hai tiếng “ABBA- BA ƠI”.
Dẫu nghìn trùng, trời đất có xa xôi,
“BA” vẫn thương, vẫn gần…
Vẫn lắng nghe và hằng ngày ban ơn cứu giúp.
TỈNH LẠI ĐI CÁC NGÀI !
Và “câu chuyện Giêsu”
đã khai mở những con đường thênh thang mới,
Hội Thánh “xuất hành” dưới “cột lửa” của Thánh Linh.
Mặc nước sâu,
bão táp cuồng phong…, thuyền vẫn cứ đăng trình,
Chuyện “Chúa Thăng Thiên”,
Giờ trở thành “Chúa hiện diện cho đến ngày tận thế”.
TÌM CHÚA TRONG ĐỜI
Hằng ngày,
Chúa vẫn đi ngang qua đời tôi,
Nơi những con người bần cùng đói khổ.
Những thân phận bọt bèo, trôi sông lạc chợ,
Bị lãng quên, bị bỏ lại, lếch thếch giữa đường đời…!
MỘT THUỞ “HOÀNG KIM”
Cuộc đời như bóng trăng qua núi,
Hết trăng non đến độ trăng rằm.
Một thoáng trăng lên rồi trăng lặn,
Lơ lửng hồi nào chợt mất tăm.
CÓ MỘT BUỔI BÌNH MINH NHƯ THẾ
Một buổi bình minh,
Một con đường, một hồng ân nhiệm mầu cao cả,
Ôi linh mục,
một cuộc đời mắc nợ, bao giờ mới trả xong !
TẤM LÁ TRONG VƯỜN ĐỊA ĐÀNG
Tấm lá trong vườn địa đàng,
Hay “tấm lá hôm nay” trên những con đường” thế kỷ.
Chiếc khẫu trang bịt mồm, cái màn ảnh trên tay…
Những thiết bị “nghe nhìn” bịt kín đôi tai,
Âm thanh, tin nhắn…một cõi riêng,
A-đam, E-Va…hay chúng ta hôm nay đã trở thành xa lạ.
ODE TO THE FAMILY – NGỢI CA GIA ĐÌNH
Gia Đình! Ôi Gia Đình!
Đó là nơi ta bắt đầu chuyến hành hương về bên kia sự sống.
Đó là nơi ta quay về sau mỗi trận đấu
dù với chiến lợi phẩm lẫy lừng
hay dù với tấm áo giáp tả tơi và tứa máu.
GÁNH RAU VÀ VỐN LIẾNG CỦA MẸ
Nhà mình hôm nay vừa hết gạo,
Mẹ gom sau vườn chút rau quê,
Dẫu biết “cách ly” đành xuống phố,
Có thể chiều nay mẹ không về !
NỐT NHẠC TRẦM ẨN KHUẤT
“Tiếng Rao Việt Nam”,
Những nốt nhạc trầm trải những nghìn năm bão bùng giông tố,
Vẫn vang lên,
Qua xóm, qua thôn, qua muôn vạn góc phố con đường.
Qua nắng hạ, mưa đông, qua sáng sớm, đêm trường…
Âm thanh huyền thoại,
Của những “nhạc sĩ” buôn gánh bán bưng ẩn khuất,
Vâng, “Tiếng Rao”,
Những nốt trầm làm nên “bản đại hoà tấu đời kiệt tác” !
MỘT CHỐN ĐỂ QUAY VỀ
Thôi thì cứ trở về cho dẫu cõi lòng còn tê tái,
“một chốn để quay về” ít ra, còn ấm bếp lửa anh em.
Mình ta ngoài kia, càng xa càng hoang lạnh bóng đêm,
Nghĩ “bước chân Giu-đa” mà rùng mình khiếp hải !
CHỈ CẦN MỘT CHÚT TÌNH THÔI
Xa xôi một chút phân kỳ,
Đủ cho tan nát nói gì tử vong.
Đóm lửa than, chút tình nồng,
Còn thương, còn gặp rực hồng Phục Sinh !
NGÀI VẪN HẸN CHỜ VÀ ĐANG ĐỨNG ĐỢI
Và ở cuối đường kia bây giờ,
Đức Kitô Phục Sinh vẫn hẹn chờ và đang đứng đợi.
Đợi anh, đợi chị, đợi mình,
Cùng Ngài gieo bước đăng trình “ra khơi”.
VIÊN NGỌC Ở TẬN CÙNG CHÉN ĐẮNG
Hãy vững tin,
Ngài đang có ở đây,
Tay trong tay, cùng nhịp bước trên mọi nẻo đường
Để lần nữa, kề môi, chung chia nhấp từng giọt đắng.
Để lần nữa,
Không phải một lần với tên trộm ngày xưa rồi thinh lặng.
Mà hôm nay, với chúng ta:
Sau khi uống cạn chén đắng nầy,
“Con sẽ ở trên thiên đàng với Ta” vĩnh viễn ! (Lc 23,43).
CHỜ CON VỀ ĐỂ ĐƯỢC RỬA CHÂN
Một lần thôi, Thứ Năm duyên nợ,
Chờ con về để được rửa chân.
Để nghe điệp khúc tình yêu đó,
“Hãy yêu thương, yêu cả vạn lần”.
CHÙM THƠ LỄ LÁ
Ta lại có một lần Tuần Thánh,
Đẹp làm sao ký ức Tin Mừng.
Chút tình yêu bỗng rưng rưng,
Lời thưa cho dẫu ngập ngừng: “Con tin” !
SA MẠC, HANG TOẠI ĐẠO VÀ “MÙA CHAY CORONA”
Và để thêm một lần xác tín vào con đường Mùa Chay réo gọi:
Mùa hy sinh, mùa cầu nguyện, mùa chiến thắng vượt qua.
Nên cho dẫu: sa mạc, hang toạ đạo, hay bóng tối Corona…
Ánh sáng, niềm hy vọng Phục Sinh,
đang loé sáng, bừng lên nơi cuối chân trời lịch sử.