Những Mácta giữa đời thường đâu phải ai xa lạ, Má, Chị Bốn, những con người cả một đời tất bật để cho đi, Trong thế giới hôm nay, những người “thết đãi Chúa” đâu có thiếu gì ! Vâng, như Đức Phanxicô, “sát cửa nhà ta vẫn có bao vị thánh”.
Và các em, Những mầm xanh mang mộng đời diễm lệ, Các em hỏi: “Chị có buồn không” ? Buồn; vì chị mang bao món nợ lòng… Chị nợ em, Nợ nghĩa, nợ tình, nợ ân hồng của Chúa !
Và đêm hôm ấy, Chợt trong em có “một dòng nước dạt dào tuôn đổ”, Em nghe lòng mát rượi thanh thản một niềm vui. Và em đã đứng lên, Tìm lại con đường xưa, có tiếng chuông đưa ! Để nghe lại bài ca Kinh của một ngày “Lễ Trọng”.