Nghĩ cũng lạ ! Mạng sống con người “Đền thờ của Thượng Đế”, Có giai đoạn sống nào mà kém vẻ thánh thiêng ? Có độ tuổi nào mà không có linh hồn thiêng liêng ? Sao thai nhi lại vứt bỏ, Mà kẻ lớn, người già… lại được chăm nom bảo vệ ?
Mẹ Hội Thánh của con, “Bà góa nghèo” như vầng trăng rực sáng, Những đồng xu ten, chút xíu bột… rồi sẽ đơm hoa. Bởi cái nhỏ nhèn khi được đặt trong bàn tay Cha, Dù “chút xíu” cũng sẽ trở thành “phép lạ”.
Người đọc có thể nghe được tiếng trái tim nhà thơ đau xót trước thực tại những con người thấp cổ bé miệng bị chà đạp, bị hủy diệt. Nhà thơ không thể kềm lòng không lên tiếng trước những nghịch lý, những bất công, những vô luân vô đạo của “thời mạt pháp”. Dù…