Cảm nhận đức tin, Cảm nhận lẽ nhân sinh, Chia sẻ Lời Chúa, Thơ - Nhạc

CÓ NHỮNG ĐÊM CHỜ SÁNG

Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. (Ga 20,1).

Có một đêm Sabat,

Để cô Mai-đệ-liên chong đèn chờ sáng !

Và đã có 50 đêm,

Những người mẹ, người chị Ukraina

Thức trắng cầm canh !

Và nếu sau một đêm,

Ngày thứ Bảy Sabat với huyệt mộ yên lành,

Cô Mai-đệ-liên bỗng thức choàng,

Với Đấng Phục Sinh và niềm vui vỡ òa “hạnh ngộ” !

Thì đã sau 50 đêm,

Bình minh nào ở Ukraina cũng rền vang tiếng nổ,

Mắt mẹ, mắt chị thâm quầng, hằn dấu thương đau.

Đấng Phục Sinh,

Ngài có về không mà chẳng thấy tăm hơi,

Toàn chết chóc, thê lương, những nấm mồ hoang lạnh !

Nhưng vì Ngài đã phục sinh,

Nên Ma-đệ-liên đã reo vang niềm vui thiêng thánh,

Nên bước chân của Gioan, Phêrô…

Của những chàng trai, cô gái trên vạn nẻo Emmau,

Đã bừng lên khí thế để nhịp bước, mặc kệ khổ sầu,

Khi mang lửa trong tim,

Ngọn lửa của “Tin vui sáng bình minh Ngày Thứ Nhất” !

Nên chắc chắn,

Sau những đêm không ngủ dưới làn mưa đạn chất ngất,

Những mẹ, những chị,

Những chàng trai lính chiến Ukraina,

Vẫn rạng ngời trong tim niềm hy vọng bao la,

Sẽ có một bình minh,

Một “sáng phục sinh” cho một ngày chiến thắng !

Nên đã hai ngàn năm,

Thế giới vẫn còn những “đêm chờ sáng”,

Vẫn còn những “cô trinh nữ chong đèn đợi Đấng Tình Quân” !

Vẫn còn những mẹ, những chị… chịu thương chịu khó âm thầm,

Để căn nhà thế giới,

Vẫn ấm, vẫn sáng lên lên niềm tin yêu hy vọng !

Nên cho dẫu hôm nay,

Vẫn còn đó những đêm dài chiến tranh, bom đạn…

Vẫn ngập tràn hận thù, chết chóc, thương đau…

Nhưng vì Ngài đã chấp nhận đi qua “một chiếc cầu”,

Đã bị treo lên,

Nên cả nhân loại dù loang lổ vết thương,

Đã được chính Ngài nâng lên từ dạo ấy !

Thì ra,

Câu chuyện bình minh Ngày Thứ Nhất, Chúa sống lại,

Đang gọi mời không chỉ riêng ai,

Hãy có những đêm chờ sáng mong đợi Ngài,

Bởi ở nơi cuối đường kia,

Đấng Phục Sinh đang trở về và Ngài đang đứng đợi !

Sơn Ca Linh (Phục Sinh 2022)