“Thế mà Đức Ki-tô đã chết vì chúng ta, ngay khi chúng ta còn là những người tội lỗi; đó là bằng chứng Thiên Chúa yêu thương chúng ta” (Rm 5,8).
Người ta yêu,
Khi cố trao nhau những món quà rất cao, rất lạ !
biệt thự triệu đô, nhẫn kim cương, hột xoàn…
Gấm vóc lụa là, những chiếc xe hạng sang…
Để gọi là “tình yêu mâm vàng chén ngọc” !
Người ta yêu,
Khi rưng rức giọt lệ sưng vù mắt khóc,
Khi lê thê những bức thư tình dài trang…
Khi quấn quýt ngọt ngào những đêm hoang,
Khi héo hắt buồn đau những ngày xa vắng !
Người ta yêu,
Khi ký kết một “hợp đồng giai đoạn”,
“Hay thì còn ở, dở thì bỏ đi” !
Chẳng có gì bền vững, dài lâu… chỉ nhiệm kỳ,
Câu nệ làm chi chuyện trung thành, chung thủy !
Người ta yêu,
Chỉ còn đẹp trong tiểu thuyết hay trong mộng mị,
Giữa đời thường chỉ vọng nhiều tiếng nấc oán than !
Biết bao gam màu tăm tối, phản bội, gian nan…,
Chôn tình yêu dưới những nấm mồ hoang lạnh !…
Người ta yêu,
Họa hiếm lắm mới có một chuyện tình lấp lánh,
Khi ai đó sẵn sàng từ bỏ cả ngai vàng,
Khi hoàng tử, công chúa khước từ danh vị cao sang,
Để nên giống người yêu,
Một phụ nữ tầm thường, một đàn ông dân giả !…
Nhưng, Chúa yêu,
Một tình yêu nhiệm mầu rất lạ,
Khi trao ban Người Con Một chí thánh tự trời cao,
Một của cho đi, một quà tặng hiến trao,
Để Giao ước tình yêu thắm màu ơn cứu độ !
Và Chúa yêu,
Khi chấp nhận làm con người bé nhỏ,
Để đồng hành, nhịp bước giữa anh em.
Sẵn sàng làm tôi tớ, cúi xuống rửa chân,
Chọn thập giá, mối tình sâu bằng cái chết !
Lại một “Chiều Thứ Sáu” trở thành bất diệt,
Khi thế gian lặng nghe “Trời giải nghĩa yêu” (1) !
Nghe vọng về bài tình khúc mỹ miều,
Chúa đã yêu con người,
Bằng mối tình sâu mãi muôn đời bất diệt !
Sơn Ca Linh (Thứ Sáu – Thứ Bảy Tuần Thánh 2022)
GHI CHÚ:
(1) Những lời trong bài thơ “Đà Lạt trăng mờ” của thi sĩ Hàn Mặc Tử:
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo;
Để nghe tơ liễu run trong gió,Và để xem trời giải nghĩa yêu…