Chúa ơi, Xin mở dùm đôi mắt con ra, Sao trời chưa kịp tối mà đôi mi nó cứ sụp xuống ! Con chẳng nghe được gì lời cha đang giảng, Dẫu biết rằng… lễ Chúa Nhật chiều nay !
Vì Thầy là sự sống, Nên ông bà tiên tổ chúng con, Cho dẫu bị xua đuổi khỏi địa đàng, Vẫn lầm lũi bước đi trong niềm vui ơn cứu độ. Cho dẫu thân già Sa-ra chỉ chờ ngày quá cố, Vẫn ươm mầm hy vọng của một lần giao ước yêu thương.
Vì Ngài là sự thật, Nên mới hiểu được cái giá của “tội A-đam, E-Va”, Khi rủ nhau phản bội luật truyền và cùng ăn trái cấm ! Mới hiểu hết chiều sâu chiều rộng, Trong cõi lòng đứt ruột của Abraham khi hiến tế con yêu.
Vì Ngài là đường, Nên lối Em-mau từ đây thôi hoang vắng, Tấm lưới trống thâu đêm giờ cá đã ắp đầy. Và trên muôn vạn nẻo đường thế giới hôm nay, Ngài chính là Mục tử, Đang dẫn chiên lên đường về đồng xanh suối ngọt !