Cảm nhận đức tin, Góc nhìn văn hoá, Thơ - Nhạc

CHO TÔI MƯỢN NỤ CƯỜI EM NHÉ

(Mến tặng những “chứng nhân của niềm vui” giữa cuộc đời)

Cho tôi mượn nụ cười em nhé,

Để mang về mái nhỏ cuối thôn.

Biền biệt cánh chim trời xa mẹ,

Tổ ấm chiều nay hết giọt buồn !

 

Cho tôi mượn nụ cười em nhé,

Dưỡng lão mùa nầy ngập tuyết đông.

Vò võ chờ ai trong quạnh quẽ,

Một chút tình thôi ấm ngập lòng.

 

Cho tôi mượn nụ cười em nhé,

Người ăn xin chờ mãi bên đường.

Một thoáng nhìn thôi cười rất nhẹ,

Mà sao lòng bỗng nhẹ đau thương !

 

Cho tôi mượn nụ cười em nhé,

Vội vã mang ra nghĩa địa buồn.

Nước mắt khăn tang người vợ trẻ,

Thay nụ cười giọt nước mắt tuôn !

 

Cho tôi mượn nụ cười em nhé,

Trưa nay mình trở lại nhà thương.

Có anh thương binh còn rất trẻ,

Tương lai giờ hoa nở trên đường.

 

Cho tôi mượn nụ cười em nhé,

Vượt đường xa mang đến tận giường.

Người lữ khách sắp lìa dương thế,

Miệng cười vui chắp cánh thiên đường !

 

Sơn Ca Linh (1.9.2020)