Góc nhìn văn hoá, Thơ - Nhạc

EM VÀ CHIẾC TÀU KHÔNG BẾN ĐỖ

(Một chút cảm nhận từ sự kiện chiếc tàu Du thuyền MS Westerdam bị Philippines, Đài Loan và Nhật Bản từ chối cho nhập cảnh vì lo ngại lây nhiễm virus corona. Con tàu hiện ở trong ‘chế độ chờ’ ngoài khơi bờ biển Okinawa.)[1]

[1] HƯƠNG LY. Bài viết: Du thuyền lênh đênh ở biển, không ai cho cập cảng vì sợ virus corona. Nguồn:

https://baomoi.com/du-thuyen-lenh-denh-o-bien-khong-ai-cho-cap-cang-vi-so-virus-corona/c/33896782.epi

Em hí hửng ra khơi,

thế giới một mái nhà,

nên cứ tưởng,

trời có bao la đâu cũng là bến đỗ.

 

Cho dẫu cuồng phong không cuồng nộ,

Dẫu đất vẫn lặng,

Dẫu trời vẫn yên,

Nhưng lòng người

ai lường được những sôi sục, những giá băng,

viên đạn mắt khước từ và vòng tay khép chặt.

 

Vũ Hán bỗng cô đơn

Bởi con Covid-19 chết tiệc,

Hay bởi lòng người,

Từ lâu đã hoá đá rong rêu,

Máu chảy về tim nay đã xoay chiều,

Nên nhịp đập

Giờ khô khốc những âm thanh hận thù cuồng nộ.

 

Tội những chiếc tàu,

Cứ hí hửng ra khơi để rồi không bến đỗ.

Mãi rầy đây mai đó,

Rồi neo tạm giữa biển động mù khơi.

 

Những chiếc tàu đời em, không bến chơi vơi,

Nên chớ vội “ra khơi” và hãy khoan bước xuống.

Đợi anh một ngày mang “chiếc bùa vô lượng”,

Xây đất bằng, bạt núi lấp sông,

Đợi anh mang cung kiếm trời chém hổ diệt rồng,

Để xây lại dọc ngang muôn vàn bến đỗ.

Để tàu em thôi lang thang những ngày bão tố,

Để ta còn thấy nhau,

Và con tim rung nhịp đập con người !

 

Sơn Ca Linh