Cảm nhận đức tin, Thơ - Nhạc

GIỌT SƯƠNG MAI

Bài thơ của nhà văn-nhà thơ Lệ Hằng, một người tự nhận mình là “Con chiên chưa vào đạo”. Bài thơ như một “hồi đáp” của bài thơ “Ta vẫn đợi chờ con” như chính tác giả đã tâm sự : “Con gửi cha bài thơ con mới viết từ cảm xúc khi đọc bài thơ Ta Vẫn Đợi Chờ Con. Con viết tiếp trên cùng một file cha đã gửi cho con…”

Biết phận mình:

Là giọt sương sớm tan vào vĩnh cửu

Con kiếm tìm ánh sáng của Bình Yên!

Từ vô hình

Từ lặng thinh

Từ ngàn ngày bóng tối

Từ bình minh có trước những bình minh

Con là gì?

Há chăng là giọt lệ của đêm

cuộn mình trong tăm tối?

Giọt lệ yếu mềm

mỏng manh

hèn mọn

chực rơi!

 

Nơi ngưỡng cửa Ánh Sáng

Con tan chảy về đâu

trước Vầng Dương cứu độ?

Cửa có mở cho con về lối sáng

Hay đóng chặt ngàn ngày sau ảm đảm?

 

Giọt sương non dẫu diễm kiều tuyệt tác

Cũng chỉ là lộng lẫy trong đêm

Vắt vẻo vô thường

Khi cành cây cuộc đời gầy rạc trơ xương

Con bám vào nghe chát đắng thê lương

Suối nguồn tình thương trong con dần hóa đục

Con đằm mình lạnh buốt

Nghe hoang hoải chơi vơi

Nghe vực sâu tội lỗi

Cất thành lời,

Và nghe những lạc thú vinh hoa

Những khổ ải truân chuyên

Những bất hạnh oan khiên

Những nỗi niềm riêng

Cúi mình rên xiết.

 

Trong bóng tối cuộc đời

con chạm hờ một chiếc lá vừa rơi

khóc lời tha thứ.

 

Sớm thôi, màn đêm này lùi vào quá khứ

Và con – giọt sương mai – tan tronglịch sử

Khi chưa thấy mặt “mẹ Bình minh”

Thì cúi xin cho con ngã xuống

Trên đóa hoa huệ cánh trắng ngần

Để tan vào hương của Đức tin cứu rỗi.

 

Thì cúi xin cho con ngã xuống

Trên cọng cỏ xanh non như mật

Để chảy vào màu của Bình minh phước hạnh.

 

Thì cúi xin cho con ngã xuống

Giữa mênh mông huyền nhiệm

Kịp đón một sợi sáng đầu tiên

Ánh lên sắc cầu vồng – lần cuối…

 

Giữa thinh không

U tịch bóng tối

Bỗng có tiếng trên cao vang dội:

“…cũng chẳng xa đâu, cuối đường con sẽ gặp!”

Giọt sương vỡ òa

Trước ngưỡng cửa Ban mai

Một mùa xuân cuộc đời đón đợi.

 

Lệ Hằng 17/10/2019