KHI NGƯỜI MẸ KHÓC

(Chút cảm nhận về những giọt nước mắt của mẹ thánh Monica)

Mẹ không khóc khi trời giăng bão tố

Trước rừng gươm hay biển súng bạo quyền.

Mẹ không khóc vì thời thế đảo điên

Nước mắt mẹ chẳng hề rơi vì yếu đuối.

Mẹ không khóc dẫu lầm than nghèo đói

Nhưng mỉm cười chọn cuộc sống đoan trinh.

Dẫu đời oan trái dẫu kẻ bạc tình

Mẹ đứng thẳng như thông rừng reo hát.

Nhưng nếu thế gian là “thung lũng đầy nước mắt”

Thì nhiều hơn vẫn là châu lệ mẹ hiền.

Nước mắt mẹ chảy dọc dài triền miên

Trên non dưới biển ngập đường quê phố thị…

Mẹ đã khóc những đêm thâu ngóng chồng nơi chiến địa

Hay những chiều buồn đón xác lạnh người yêu.

Mẹ khóc âm thầm trong lặng lẽ cô liêu

Khi tiễn đứa con gái yêu về xứ lạ…

Mẹ đã khóc không vì mang nặng đẻ đau vất vả…

Vì lặn lội thân cò một nắng hai sương…

Nhưng vì con tim mẹ loang lổ những vết thương

Những nhát đâm của chồng của con,

của những người thân yêu ruột thịt!

Mẹ khóc một mình đâu cần ai biết

Giọt lệ sầu cùng những giọt hy sinh.

Mẹ khóc ở cuối nhà thờ cùng với những lời kinh

Mẹ khóc giữa cánh đồng

cùng những giọt mồ hôi chân bùn tay lấm…

Vâng thế gian này là thung lũng nước mắt tràn lệ đẫm

Nước mắt của những người mẹ thánh anh hùng.

Những Maria ôm xác con trên đồi thập giá lao lung

Những Monica theo con cho tới ngày con trở lại.

Đẹp làm sao thánh làm sao những giọt nước mắt của mẹ.

Khi mẹ khóc Trời Cao cũng phải động lòng!

Nếu trần gian mà nước mắt mẹ cạn dòng

Sẽ hết ân thiêng và tình yêu vắng bóng…

Sơn Ca Linh (Đêm áp lễ mẹ thánh Monica – 26.8.2024)