Cảm nhận đức tin, Thơ - Nhạc

MỘT CÂU CHUYỆN TẦM THƯỜNG ĐẾN THẾ!

Suốt mãi gần hai ngàn năm,

Nhân loại nghe hoài một chuyện kể,

Chuyện kể của cô Maria Mađalêna,

Chuyện giản đơn thôi, chắng có chi duyên dáng mặn mà…

Chuyện thấy trên đường về từ Ngôi Mộ Trống:

“Tôi đã thấy nấm mồ của Đức Ki-Tô.

Người đã sống lại và ra khỏi mồ.

Người đang sống vinh quang”[1].

Vâng, chuyện một ngôi mồ trống…

Qua chứng từ của một cô thôn nữ tiểu tốt vô danh!

Một câu chuyện quá tầm thường, quá giản đơn,

Nhưng mau chóng đã trở thành “Tin Vui vĩ đại”!

Một Tin Vui

Hay có kẻ vẫn cho chỉ là chuyện “đặt điều ngu dại”

Nhưng đã làm nên một Tin mừng “thuyết phục” lạ lùng thay!

Đã vươn xa Khỏi thành Giêrusalem

Đã vượt biên đến mọi miền thế giới bao la,

Mà người mang tin vui, cũng lại là,

Những cô, những cậu mang thân phận khó nghèo khiêm tốn…

Từ đó,

Lời chứng cứ vang xa,

Của hàng hàng lớp những thế hệ tông đồ tiếp nối,

Mà nội dung cốt yếu vẫn chỉ là:

“Ngôi Mộ Trống và Một Đấng Phục Sinh”!

Thì ra đây,

Là đích điểm của một chuyện tình,

Một giao ước giữa Thượng đế với con người,

đã hình thành trước ngàn muôn thế kỷ.

Chuyện “Ngôi Mộ trống” trên đồi Gôngôtha thuở ấy,

Và Đấng chịu đóng đinh sống lại, có một không hai,

Đã ôm trọn lịch sử nhân loại suốt cả chiều dài,

Từ xa tắp cát bụi Ađam

cho đến tiếng khóc oa oa của em bé sau cùng trên trái đất…

Mộ trống của tối tăm, ngục tù chết chóc,

Của đau thương, tội lỗi, thất vọng, đọa đầy…

Mộ trống của muôn kiếp phận xưa nay,

Bị giam kín dưới quyền lực của tử thần âm phủ.

Nhưng viên đá lấp mộ,

Đã lăn ra vào buổi sáng tinh mơ ngày thứ nhất,

Buổi sáng diệu kỳ làm lóa mắt người thôn nữ Maria,

Một người đã chết,

Một Đấng Phục Sinh đầy uy dũng bước ra,

Bỏ lại sau lưng cánh cửa mộ âm u,

Cùng với lịch sử nhân loại với cả con đường hầm tăm tối.

Thế nhưng,

Để có được giây phút bình minh rạng rỡ ấy,

Thiên Chúa đã phải lặn lội,

Đi qua bao ngàn năm chắp nhặt dựng xây.

Dạy dỗ, bảo ban, ước hẹn vơi đầy…

Mà đích điểm chính là quà tặng:

Ban Con Một làm người hiến thân thành hy lễ.

Thì ra, đâu chỉ giản đơn là “chuyện kể”,

Chuyện tầm thường về “Ngôi Mộ trống” của người thôn nữ Maria,

Nhưng đích thị,

Một chuyện tình vĩ đại mang tên: cứu độ giao hòa

Một chiến thắng của tình yêu và ân sủng.

Đã lâu rồi, Thiên Chúa vẫn luôn làm chuyện lớn,

Bằng những sự kiện tầm thường, khiêm hạ, giản đơn.

Và câu chuyện “Mồ trống” cách đây hai ngàn năm,

Lại là chuyện lớn nhất trong “trường ca cứu độ”.

Tin Mừng Phục Sinh và câu chuyện “Mộ Trống” đó,

Sẽ cứ mới hoài cho đến mãi ngàn sau!

Xin cảm ơn chị, Maria Mađalêna…

Cảm ơn những chứng nhân Phục sinh

Từ ngàn xưa và cho đến mãi ngàn sau

Để thế giới mãi hy vọng vươn lên tới chân trời ánh sáng!

Sơn Ca Linh (Phục Sinh 2024)


[1] Một đoạn lời trong bài “hoan ca Phục Sinh” của ns. Hùng Lân